PHẠM NGỌC TÚY
Truyện ngắn
Đã nhiều năm qua, ngày sinh nhật của mình tôi không mời bạn bè, không thắp nến, không hoa, không bánh. Ngoài cửa phòng tôi có một cây trạng nguyên do tôi trồng từ ngày đến ở, cứ đến ngày ấy lá trạng nguyên trở nên đỏ thắm. Dưới ánh mặt trời chiều, cây trạng nguyên đỏ rực màu lửa cháy. Tôi ngồi trong cửa, trước cái bàn gỗ tạp nhìn ra là có thể ngắm cây trạng nguyên. Tôi ngồi, không vui, không buồn, năm năm qua trái tim tôi ngủ yên. Có khi tôi đốt một điếu thuốc, nếu mụ Hoa chủ quán cà phê kiêm chủ nhà trọ mang vào hẻm cho tôi một tách cà phê lại cùng tôi phì phèo điếu thuốc ngon, hớp cùng tôi tách cà phê quý báu. Cái mụ keo kiệt ấy không biết chừng mụ có làm nghề tú bà không - lại là người bạn duy nhất của tôi trong ngõ hẹp đông đúc, ồn ào này. Tôi chọn thuê căn nhà nhỏ cuối hẻm vừa yên tĩnh vừa có đủ bếp núc khá vệ sinh với giá rẻ. Năm năm không buồn không vui, ngày hai buổi đi làm xong tôi trở về gác trọ. Một cuộc tình lãng mạn tuổi mới lớn và một cuộc hôn nhân tan vỡ, chừng ấy khá đủ. Đêm trăng rằm tôi tắt đèn nằm trong bóng tối nhìn ra bầu trời sao khuya lắc lơ, không nhạc, không người tình. Thỉnh thoảng, mụ Hoa vào, yên lặng nằm kế bên tôi, tay mân mê bầu vú tôi để trần chọc ghẹo tôi và cười khúc khích. Mụ thường bị tôi tống ra cửa với đôi lời thậm tệ. Thật ra mụ là người tình cảm nhất mà tôi gặp và cái mà mụ mong là đánh thức trong tôi chút lửa tình đã tắt.
Trong chừng mực cuộc sống cần phải có, tôi có một số bạn. Ngày hôm ấy, tan sở tôi ghé chợ Đông Ba mua chục hoa hồng nhân sinh nhật cô bạn cùng phòng. Tiền đã đưa trước, tôi đếm hoa trong bọc nylon bà Thêm gói sẵn.
- Sao chỉ có hai chục? Tôi trả tiền hai mươi lăm cái.
Bà chủ hàng hoa cười giả lả:
- Dạ cô thông cảm, hồi trưa ni có một ông cần hoa năn nỉ, tôi cầm lòng không đậu.
Chỉ có hàng hoa bà Thêm mới đủ hoa tươi và đẹp nhất Đông Ba. Tôi giận, tìm quanh cũng không thể kiếm thêm năm cái hồng nhung đẹp như tôi đã có. Bà Thêm nói:
- Hay là... cô lấy thêm năm cái hồng vàng cho đủ?
- Bà đã lừa tôi lại còn biểu tôi mua hồng vàng nữa hả?
- Thưa cô, cho phép tôi nhường cô.
Ngạc nhiên hơn vui mừng, tôi quay lại.
Người vừa nói là một người đàn ông cao to, sang trọng trong bộ đồ cắt khéo, đưa đôi mắt nâu nhìn tôi. Tôi không từ chối.
- Cám ơn ông.
- Cô cũng mua hoa mừng sinh nhật?
- Vâng.
Trong tay nguời đàn ông có một bó hồng nhung to tướng. Ông ta lấy năm cái hồng vàng kẹp thêm vào bó hoa. Tôi chuẩn bị ra xe.
- Xin cô cho biết tên?
Ông ta rút trong túi ra tấm danh thiếp. Liếc nhìn, tôi sực nhớ ra đó là người nổi tiếng nhất thành phố. Nếu là năm năm trước, có lẽ tôi cũng mơ ước được làm quen.
- Cám ơn và chào ông, tôi đang vội.
- Cô không để lại tên tuổi, địa chỉ, nếu có thể?
Tôi làm theo lời ông yêu cầu và lái xe đi.
Chúng tôi quen nhau. Bà Hoa là người biết tin đầu tiên, nhưng không có chi mới để khai thác. Ông ta mời tôi dự sinh nhật ông, Trần Đăng Duân, vào ngày thứ bảy. Tiệc tổ chức vào buổi tối.
- An đến nghe, không có ai nhiều đâu.
- Vâng.
- Sinh nhật An và tôi cùng tháng, tại sao mình không đến với nhau nhỉ?
- An sẽ đến.
Tôi về sớm. Để khỏi suy nghĩ, tôi ghé Bảo Thạnh mua cho ông ta cái cà vạt Ý màu đỏ thẫm. Tôi ghé tiệm làm lại tóc, sửa lại da mặt, một việc từ lâu tôi không làm. Khi trở về hẻm để thay áo, trẻ em và thanh niên trong quán bà Hoa nhìn tôi lom lom. Mụ Hoa theo tôi vào nhà:
- Có mục hả?
- Có.
- Có cần tôi đeo giúp bông tai, đánh phấn?
- Hình như cũng cần.
Mụ Hoa cười khúc khích giúp tôi thay đổi trang phục. Mụ tô lại son môi màu sáng, kẻ thêm đường chĩ viền mắt, một việc tôi rất ghét.
- Bà định biến tôi thành cô dâu à?
- Cô đã ngủ năm năm rồi.
Khách mời khá đông. Anh từ trong nhà đi ra với nụ cười tươi.
- Kìa An, chưa trễ lắm đâu, mời vào.
Mọi người kẻ ngồi người đứng quanh những cái bàn tròn bánh trái ê hề. Một lọ hoa lớn cắm đầy hồng nhung đặt giữa phòng. Cái bánh sinh nhật to trên giá cao. Một núi quà chất đống cạnh đó.Những cô phục vụ trẻ mặc áo xanh bưng đồ ăn đi lại. Anh đưa tôi đi, giới thiệu tôi là bạn gái mới quen, kéo ghế mời tôi ngồi. Rươụ chamgagne nổ lốp bốp bắt đầu tiệc sinh nhật. Khách nữ cũng nhiều, người nào cũng ăn mặc sang trọng, như muốn phô hết vẻ đẹp của mình. Chỉ riêng tôi khép nép chiếc áo dài màu xanh ngọc bích. Tự thấy mình lạc lõng thì anh đã tiến tới:
- Mình cụng ly đi.
Tôi nâng ly nhấp ngụm nhỏ.
- Nữa đi. Rượu ni không say đâu.
Tôi uống. Bữa ăn kéo dài. Ngừơi ta cười nói, thi nhau cụng ly, chọc ghẹo anh, chúc anh năm nay cưới vợ... Tôi còn chút tự chủ để ra về lúc nửa đêm khi phụ nữ, đàn ông trong phòng đang đua nhau theo nhịp nhảy. Anh theo tôi ra chỗ để xe.
- An về à? Nhớ đường không?
- Nhớ chứ.
Anh dắt xe cho tôi ra cổng:
- Rẽ phải, rẽ phải và rẽ phải, tất cả ba lần. Đi xuống đuờng Thánh Gía, tới nhà thờ. Thuộc đường rồi chứ?
Nhà tôi ở bên kia thành phố, nhà thờ là mốc chỉ đường. Tôi mở sắc lấy cái khăn quàng đen vắt qua vai.
- Chào anh.
- Cám ơn An đã đến.
Từ lâu tôi đã sợ con đường này. Trong bóng đêm, nghĩa trang Thánh Giá đưa cao lên trời những thập tự cheo leo. Đêm lạnh và những vì sao xa lắc lơ đi theo vòng bánh xe tôi nhịp hối thúc trốn chạy. Men rượu nồng trong cổ tôi ngây ngây.
Tôi xoay chìa trong ổ. Bà Hoa lồm cồm ngồi dậy trong giường. Mái tóc xổ tung đầy những lọn quăn của mụ ta làm tôi giật nẩy.
- Đồ quỷ, bà làm tôi hết hồn.
Mụ Hoa cười hì hì:
- Hồn ai bắt mất chừ đổ lỗi cho tui. Cô đi có vui không?
- Vui hay không là việc của tôi.
Tôi cởi áo dài, nịt ngực liệng lên giường. Khi ngủ tôi không mặc áo và những đêm trăng rằm, thân thể tôi để trần dưới ánh trăng, nguội lạnh.
- Răng? Vui buồn thì nói ra đi.
- Không vui cũng chẳng buồn. Người ta mời thì đi, thế thôi.
- Rứa, chủ nhật ni có uống cà phê không, tui mang vô?
Mụ Hoa nhắc tôi nhớ tới một sự thật. Chủ nhật là sinh nhật tôi. Năm ngoái cũng vào ngày chủ nhật. Tôi nhắm mắt lại:
- Có... Mà để coi...
Bà ta nhìn tôi săm soi.
- Tui biết mà. Thôi năm ni phá lệ, mời họ uống champagne đi!
Những mạch máu bỗng dưng chạy rần rật hai bên thái dương. Những mao quản nhỏ li ti đang thức dậy trong ngực tôi. Tôi đuổi bà ta ra khỏi cửa.
- Đi đi, mụ già đanh.
Tôi có họ thật không? Tôi hỏi mà không soi gương. Tôi đẹp hay quyến rũ chỉ là vấn đề trong mắt bà Hoa. Bà ta là lửa mà tôi là cơm nguội. Cơm nguội cũng không có chàng để dành khi đói lòng nữa. Năm năm tôi lãng quên mình trong những bộ âu phục tới sở màu nâu xám, màu tro, từ chối những đám mời dạ hội, không có bạn nhảy. Tôi quên tôi, chôn tôi trong nấm mộ thời gian. Để bây giờ tôi thức dậy, từ từ, trước một mụ Hoa lắm điều, từng trải. Mụ rất thích thức tôi dậy. Mộ đá - vâng, đó là biệt danh mụ gọi tôi.
Nhưng tôi không tin anh. Không.
Ngày chủ nhật, bà Hoa cho đứa con gái mặc quần đùi cao quá cỡ, tóc cắt ngắn đờ mi mang chai rượu vào cho tôi. Không phải cái quán, mà đứa con gái này mới là nguyên nhân gây náo loạn trong xóm, có khi ngoài đường phố nữa.
- Thưa cô, mạ em nói mang cho cô chai rượu, thiếu chi thì má em lấy thêm.
- Rượu cái chi? Tao tiền mô trả?
- Dạ mạ em tặng cô mà. Có hơn hai trăm ngàn. Thứ xịn đó cô.
Nó để chai champagne lên bàn. Tôi không nói chi được. Với người Huế phụ nữ không thể nói huỵch toẹt và lại cũng không thể trân tráo, dù cho trong tôi có một lò lưả chăng nữa. Luôn mấy ngày bà Hoa rình rập tôi.Và hôm nay tôi đang từng bước, từng bước... trở lại vườn địa đàng.
Trước đó ba ngày, anh gọi điện và tôi đã đến anh. Khi đi, tôi mặc bộ đồ dài màu tím than, mụ Hoa đứng trong cửa quán chống nạnh nhìn ra, cười. Kệ cho mụ ta cười. Bộ đồ dài là biên giới bảo vệ vững chắc nhất cho phái nữ. Anh ngồi cạnh chiếc bàn trải khăn trắng ngoài hiên. Hai chiếc ghế dựa màu trắng, bình hoa hồng giữa bàn, vài món bánh ngọt.
Anh kéo ghế cho tôi ngồi.
- Hôm nay có nắng, em biết không, đêm qua anh thức mười hai giờ ngắm hoa quỳnh nở.
Anh trở vào nhà với bức ảnh chụp anh và hoa quỳnh. Anh rất đẹp.
- Hoa quỳnh nở lúc mười giờ chứ?
- Phải, nhưng sau khi hoa nở anh thường khó ngủ. Em thấy thế nào?
- Rất đẹp, cả anh và hoa.
- Nếu có em... Anh bỏ lửng câu, mời tôi uống trà.
Tôi nâng tách uống một ngụm. Hôm nay nắng ấm thật. Trái tim tôi đập nhẹ.
- Ngày xưa, anh thường thức với ba để ngắm hoa quỳnh. Hoa quỳnh khi nở thật kì diệu.
Anh nói chuyện về hoa, về bạn bè, bản thân... Anh tâm sự, anh thích chơi với tôi, không biết sau này tôi có bỏ anh không. Tôi lắng nghe anh, nhâm nhi bánh, nghe mùi hương hoa thoảng vào mũi vì vườn anh rất nhiều hoa.
- Anh muốn làm một người bạn đồng hành của em.
Tôi đặt tách trà xuống bàn, im lặng. Cảm giác lênh đênh say, tôi ngắt một cái hoa hồng trong lọ. Những cánh hoa lả tả rơi xuống bàn.
- Anh có nhiều bạn, nhưng không thân. Bạn bè hay phản bội anh.
Anh quá nổi tiếng để có một chỗ trống trong trái tim dành cho ai. Dù thế nào thì tôi cũng đã đến. Con đường Thánh Giá dài vô tận nhưng tôi không còn sợ nữa. Mỗi người có một điều khổ nhọc để mang vác. Bao năm nay tôi khâm liệm chung trong nấm mồ tất cả những cái mà người đàn bà không thể có: tình yêu, niềm khao khát, hạnh phúc... để bây giờ tôi lại rung động trước lời tán tỉnh của một người đàn ông tôi không tin. Hoa quỳnh nở chỉ là cái cớ. Tôi nói:
- Nếu có người nào phản bội, người đó không thể là anh. Và càng không thể là em.
Anh chồm qua bên kia bàn. Đôi mắt sói nhìn thẳng mắt tôi. Giật mình, tôi lùi lại, chiếc ghế bị đẩy lùi làm tôi suýt té.
Anh mỉm cười:
- Ngày sinh nhật An anh sẽ dến.
Tôi xách giỏ đi chợ.
Mụ Hoa đón tôi ngay đầu hẻm :
- Mấy giờ họ tới?
- Bà im đi cho tôi nhờ.
Tôi đi nhanh để thoát khỏi bà ta. Chỉ có mình anh, mà tôi nướng vào đó gần nửa tháng lương với trà, nến, hoa, bánh, gà, nấm... và đủ thứ lịnh tinh khác cho một bữa tiệc nhỏ. Đến chiều, tôi mới rảnh việc, thay bộ đầm đẹp nhất của mình, ngồi chờ anh. Đúng bảy giờ, tiếng xe dream nổ đầu hẻm, và sau đó anh hiện ra trước cửa phòng tôi.
- Đẹp và ấm cúng quá.
Anh tặng tôi món quà nhỏ với bó hoa hồng, thắp nến lên, và cùng tôi uống champagne của bà Hoa khai vị.
- Từ nay, mình biết ngày sinh của nhau rồi, thì cứ thế, em nhé.
- Mọi năm, em chỉ ngồi ngắm cây trạng nguyên.
Anh ăn mỗi thứ một ít, khen gà nấu ngon, mọi thứ đều ngon.
- An biết không, có một thứ anh thích, nhưng khi người ta mời không ai chịu làm.
- Món chi mà hiếm rứa?
- Súp nấm.
- Nấm mà hiếm à?
Tôi đã ăn món nấm chay do mẹ tôi nấu theo lối thôn quê. Tôi tưởng tượng ra món súp nấm của anh. Nó sẽ có thịt nạc, tôm, nấm, hạt sen... và gì nữa nhỉ?
- Lớn tuổi ăn thịt hoài không tốt, thỉnh thoảng mình ăn chay cho nhẹ bụng.
Bao giờ anh cũng là kẻ nói nhiều. Người nghe là tôi. Bao giờ tôi cũng là kẻ câm lặng trên đường tới đỉnh. Anh nói về bạn bè, tình yêu, công việc. Về chính mình. Men rượu có lẽ làm tôi say. Ngồi bên cạnh tôi là người đàn ông nổi tiếng nhất thành phố. Tôi hiểu rõ trong tôi không phải là niềm khao khát và cũng không hẳn là niềm đam mê. Vậy thì tôi cần gì ở anh?
Khuya, những vì sao xa lắc lơ nhạt nhoà ngoài cửa sổ. Anh không ở lại. Tôi đã trao cho anh tất cả những gì mà một người đàn bà tầm thường nhất cũng có thể làm.
Sau lần ấy không ngờ tôi lại đau. Tôi gượng đi làm hai ngày rồi nằm bẹp dí một chỗ. Bà Hoa nấu cháo bưng qua cho tôi.
- Ông đi Dream mô?
Tôi nằm im quay mặt vào vách. Bà Hoa không chịu im:
- Cô có số đào hoa, không ở một mình được mô.
- Năm năm ẩn dật, có ma mô tới tìm.
- Còn ông nhà giàu nớ? Một giờ sáng mới nghe tiếng xe ông ra về.
Nếu có chết bây giờ, chắc tôi khó nằm yên trong mồ với mụ già ni.
- Tôi ước chi bà chết cho rồi.
Người đàn bà cười hăng hắc:
- Dĩ nhiên là cô cầu tôi chết, nhưng tôi chết rồi cô lấy ai tâm sự. Thôi cô nằm nghỉ, tôi về.
Một tháng trôi qua, chuông điện thoại reo. Người nghe là bà Hoa, bà vô thâu tiền điện nước. Tôi mắc đi chợ.
Tôi gọi lại cho anh nhưng không gặp. Anh hỏi thăm tôi đau thế nào, nói bận không đến thăm được. Đó là lời bà Hoa nhắn lại. Những cú điện thoại thưa dần rồi tắt hẳn. Mụ Hoa cá cược với tôi, rằng tôi sẽ không thoát khỏi anh. Tôi đã đến anh sau cơn bệnh. Anh đi vắng. Tôi để lại giấy với hàng chữ: "Em đã đến" ném vào qua cửa sổ. Không một hồi âm nào về phía anh. Con đường Thánh Giá dưới ánh hoàng hôn dường như dài vô tận. Tôi lạc hướng, lạc hướng rồi.
Bà Hoa thắng. Tết năm đó anh đến thăm tôi. Cuộc gặp gỡ tưởng như cả đời chúng tôi mới gặp nhau một lần. Những chuyến đi xa, những bận bịu đời thường được anh hào hứng kể lại. Anh nhắc lại tôi ngày sinh nhật. Tôi hứa sẽ đến. Tôi không nhắc gì tới mảnh giấy tôi để lại cho anh năm ngoái. Tự nguyện dấn thân vào cuộc chơi này, tôi chuẩn bị cho mình chuyến hành hương lần cuối.
Để nấu món súp nấm mà anh yêu thích, tôi đọc sách nấu ăn, tham khảo một số ý kiến bạn bè. Dù đã rút kinh nghiệm năm ngoái, tôi vẫn mệt phờ phạc với sự hồi hộp và trông ngóng. Bốn giờ chiều, anh gọi điện:
- Có thể anh đến trễ. Chiều nay đón phái đoàn. Nhưng tối quá thì thôi nhé.
- Anh không đến à?
- Có thể. Chỉ sợ tiệc tùng... có khi anh không dứt ra được.
Bảy giờ, tám giờ... Tôi không đợi được nữa. Tôi gọi điện. Anh vẫn chưa về.
Chín giờ, anh gọi điện đến:
- Anh rất tiếc, hôm nay anh không về được. Anh gọi từ cơ quan.
Tôi đặt ống nghe xuống bàn.
Tôi đã tìm mua cho được hoa quỳnh trong vườn ươm cây tư nhân với giá khá đắt. Tôi hì hục xắt, gọt, tỉa, để chỉ chưng hai tô cháo nấm cho anh và cho tôi. Tôi làm gà, không nhờ mụ Hoa cắt tiết vì sợ cái miệng của mụ. Tôi mua rượu, mua hoa, mua nến, mua bánh... Năm nay tôi đốt hoàn toàn nến, không bỏ đèn mờ. À, thì ra tôi đã hồi sinh, từ nước mắt và đau khổ, để ra khỏi mộ đá từ khi nào? Nếu thê thì mụ Hoa nói đúng, tôi không thể chôn mình mãi được, anh đã hâm nóng tôi, thổi tro cho lửa cháy.
Tôi lơ đãng ngắt một đoá hoa quỳnh. Mụ Hoa bước vào. Đôi môi tô son đỏ chót, chiếc áo trắng hở cổ hé bộ ngực căng cứng khiêu khích. Mụ vừa phì phèo thuốc lá vừa hỏi tôi:
- Ông nớ chưa tới à?
Tôi ra hiệu cho mụ im:
- Bà bưng về hết đi.
- Cho thì lấy. Mụ đứng tựa người vào bàn. Tay bốc thịt gà bỏ vào miệng.
- Rót rượu, rót rượu đi, bà thua cuộc rồi.
- Tôi hả? Sức mấy!
Tiếng lốp bốp sâm banh nổ. Tôi và mụ cụng ly.
- Uống rượu là cô thua, không phải tôi.
- Mụ là ngạ quỷ, quỷ dưới mười tầng địa ngục. Quỷ cũng thèm khát máu cùng tội của người dương thế. Cô xuống địa ngục sao được, đâu đã hết số đào...
Mụ nín bặt. Không có mỏ vàng hay bạc để mất, không có cuộc trùng phùng nào phải nhớ, tôi châm điếu thuốc hút.
Ngày hôm nay, tôi quên ngắm cây trạng nguyên.
P.N.T