Thôi sương em sương mây đừng khóc
Buồn kia đã chín xuống thung sâu
Thương em thương tôi mình đôi mắt
Đã ướt qua sông mấy mưa mùa
Thành phố không sông không nước mắt
Em bỏ mây vào áo gói theo chồng
Thành phố không sông thuyền khô cạn
Một hồ chan chứa nhớ thương nhau
Thôi hoa thôi sương thôi cỏ dại
Em bỏ đi rồi nở với ai
Mai về thôi nhé hương đừng níu
Màu áo xa trời tưởng nắng rơi
Thành phố đừng sương đừng dốc đỏ
Mây bỏ đi rồi
Phố tàn phai…
Đ.H