ĐÔNG HÀ
Nhà sáng tác Đà Lạt, 5/2019
Những cây thông của ký ức
Vừa đứng dậy rời khỏi mái đồi nghiêng
Lầm lũi đi về rừng
Mang theo vết thương chiếc lá kim tự đâm vào thân chảy máu
Những vết kim khước từ
Mặc cho ngọn đèn vàng năn nỉ
Mùa mưa không ai mặc áo ướt
Lóc cóc ngựa thồ về xứ vô biên
Không ai tìm về quán Văn
Màu cà phê Tùng chơ vơ sương khói
Người đã đi qua miền dâu
Bồ công anh nở dọc triền hoang vu chết lặng trong đêm khi em
xòe tay đòi mặt trời thôi đừng đi ngủ
Tất cả đã vùi dập lên nhau nhưng rất tiếc không có gì làm
thành quá khứ
Chỉ có sợi mưa khóc một mình xanh thẳm bóng đào phai
Con dốc không còn bao giờ biết nằm mơ
Tiếng gà đồng gác chuông bặt tin cứu rỗi
Xin lỗi ! Đó là lời từ khước
Cho nhân - loại - người bò lí rí dưới đồi thông…
Đ.H