Văn học
Cuộc mộng du
15:00 | 28/12/2020

NGUYỄN VĂN QUANG

Cuộc mộng du
Tác phẩm "Mơ" - Họa sĩ Đặng Mậu Tựu

Lăng Cô, ngày tháng năm... Vào lúc 00:01 căn phòng số... Ồ không phải thế! 

Chuyện của năm ngoái mà. 

Trong đầu hắn hiện về, sau cánh cửa là bức rèm màu hồng mong manh, chiếc váy cũng mỏng manh khơi gợi làn da trắng mịn, những đường cong chảy xuống mềm mại hấp dẫn con mắt hắn nhớ cái đêm đầu tiên, nụ hôn chạm vào bờ môi cong vênh nỗi khát thèm của những năm tháng hò hẹn... chạm vào em người đàn bà ngoài tuổi tứ tuần như con gái 18. Rồi cái đêm hôm ấy những phút rùng mình hay những lúc lên đỉnh. 

Cao trào hơn là người đàn bà hắn yêu! 

Rồi những ngày trên vịnh Lăng Cô, chiếc đò chông chênh uốn nhẹ nhàng trên từng lớp sóng mỏng, bọt trắng tan ra dịu ngọt, Ly phát hiện ra chiếc đò màu xanh có hai con mắt thuyền màu đỏ, người chèo đò đứng thẳng ưỡn ngược về phía trước, đó là một cái riêng, và rất riêng đối với vùng miền, mà chỉ có ở Lăng Cô. Đúng rồi! Chính anh hôm nay mới biết, anh cứ nghĩ rằng con mắt thuyền là ở đâu vậy. Nhưng không phải thế, gió biển mặn trên môi,

Ly đưa tay chỉ xuống nước và thầm ước, em giấu điều gì đó trong sâu thẳm. Vịnh ngày trong veo ánh mặt trời xuyên suốt thời gian...

 Ly nói em không muốn anh làm biển khơi, em chỉ muốn anh như lòng vịnh Lăng Cô thôi! 

Chiều về trên đầm Lập An, những cái nhà chồ in bóng nước, hay cái chòi canh của ngư dân chống chọi với nắng mưa, bốn mùa hải sản. Những chiếc ghe câu, những chiếc đò nhỏ neo bên cạnh con đường cong của đầm Lập An cong khuyết vầng trăng vừa kín vừa hở, những đôi tình nhân chèo thuyền giữa đầm, mây giăng như mắc lưới.

Với những ngày săn đón bình minh thấy mặt trời ngoi lên từ dưới biển, những cơn sóng lùa chân vào bờ, sủi bọt vàng trên bãi cát vàng, một màu vàng sáng chói.

 Những rạng san hô lung linh trong sóng nước, và tất cả những gì đã hấp dẫn như muốn hút em về phía anh. 

Chiều mùa hè trên bãi Sáo Cát, em ngồi chao chân lên từng ngọn sóng mây ghé xuống, bờ vai gầy anh đặt nhẹ bàn tay lên gò sóng em, rồi đêm dưới gốc dương xù xì của nhà thờ, Chúa và anh em chọn ai? Tiếng chuông nhà thờ xô nghiêng bầy sóng âm vọng tiếng vó dồn chân góc núi đèo Hải Vân và lời kinh thánh nguyện cầu...  Bên kia xa xa trong mây ngàn gió núi, là tháp Phước Duyên ồ Túy Vân chùa xưa soi gót chân Huyền Trân. Ồ không phải thế em.

Đứng dưới chân cát nhìn lên là Bạch Mã phải không anh? Hình như vậy chúng ta đã có một đêm, với căn phòng ẩm mốc cái lò sưởi không đủ ấm, nếu như cái đêm hôm đó không có em, nếu như cái đêm hôm đó không có anh! Thì sao em! Không sao cả, anh chỉ giỏi lợi dụng người ta lúc thay áo ngủ. Ồ thiệt hả, và sao nữa em! Xì...! Nhưng em vẫn nhớ đêm Hoàng Gia, trên đỉnh Bà Nà anh nói gì nhỉ?

Tính ra như vậy em và anh được sống chung hơn một tuần rồi. Nếu như một ngày em về nước anh có nhớ em không? Hay chỉ nhớ bằng cái miệng hi. Đêm Lăng Cô bác ngư dân gọi  hai anh chị lên thuyền đi câu mực nghe, chiếc thuyền thúng cứ chông chênh những con sao biển linh tinh hay con mực lấp lánh ánh kim? Cái thú câu mực làm con mắt em đỏ hoe vì mất ngủ. 

Con khuyết con sò xứ sở quê hương, nhưng không có gì sánh được đó là con cá con tôm vùng nước lợ, của cái xứ đầm phá Tam Giang duy nhất ở tỉnh Thừa Thiên,thế nhưng con cá con tôm ở Cầu Hai là ngon nhất của Tam Giang. 

Kim Long là nơi chôn giao cắt rốn của em, nhưng hôm nay, chính em vẫn là khách, bởi em sinh ra ở Đà Thành năm lên hai tuổi vì hoàn cảnh lịch sử, em được ba má đưa qua Caly định cư sau khi trưởng thành, lập gia đình xong em đến Luzem thành phố huyền thoại sống, với công việc hàng ngày của em là đocto. Em phải tiết kiệm thời gian, gom hết những ngày nghỉ lễ... Vào dịp hè để về Việt Nam vì má tuổi đã ngoài 90.

Ly em mùa hè tuyệt vời em gom hết ngày nghỉ trong năm vào những tháng hè để về Việt Nam thăm má, thăm quê nội ngoại xứ Quảng, xứ Huế. Anh biết thời gian của em là vô cùng hiếm hoi, nhưng hôm nay em đã cho anh một cuộc sống chung, một đêm tuyệt dịu một thiên đường tình yêu! Sau 5 năm người đàn bà, gái một con, em mặn mà hơn rất nhiều người ở cùng độ tuổi và những người trẻ tuổi. Cái mặn mà của em là ái tình. 

Hắn đứng sững sờ những lời nói của em cứ vang vọng vào trong tâm trí... Thank's anh nhé ! Em cho Johan vô ngủ đã anh nhé ! Anh cũng tranh thủ ngủ thêm đi nha. Cảm ơn em! 

Chúc anh ngủ ngon & CN tươi hồng nhé! 

Hôm nay có đỡ hơn không em?

Dạ do chân em mới ổn, chứ chưa lành mạnh hẳn. Nên yếu và đuối sức anh à! Jo ngủ chưa em, ngủ chung với em hay ngủ riêng. Có hai mẹ con thôi mà cho con ngủ riêng em thấy tội. Ừ cũng phải trời mùa đông mà em, ôm con ngủ cho ấm. Bây giờ Tôn giáo cũng lắm diêu khê em hí! Dạ anh! Em nghĩ đạo nào cũng dạy điều tốt. Do lòng người tham sân si nên mới lạm dụng Đức tin làm tiền ạ. Ở VN nhiều người làm tiền. Nếu mình cho thì họ cho mình tốt. Khi mình kẹt không có để cho, bắt đầu họ trở mặt nói xấu. Bạn em năng nỉ Em cho bạn mượn mấy ngàn Euro vốn làm ăn. Hứa em trong vòng 3 tháng trả hết. Em nói cho mượn 1 năm đó. Vì em biết mục đích nói để mượn được của em thôi chứ không cần giữ uy tín với em. Vậy mà kéo dài 3 năm đến nay chưa trả xong. Tiền có thì để làm đẹp & mở thêm tiệm. Còn tiền em thì họ không trả. Mỗi năm em về,họ xin tiền, điện thoại. Mỹ phẩm, nước hoa & áo quần. Buồn quá em con người bây giờ tha hóa biến chất, đạo đức xuống cấp. Jo phá em đó anh! Sao vậy em Jo chưa ngủ à? Jo đòi Mama vào ngủ. Em phải ngủ với con, vì nữa đêm con hất mền qua bên lạnh nằm co thấy thương lắm anh. Sory anh! J tự sướng chụp hình viết rồi gởi anh đó. Vậy hả em, rứa mà anh tưởng em chơi xấu J nữa, J đâu rồi em!  Vừa đánh răng xong ra phá đó anh ah. Hôm nay J có đòi đi chơi không em. Bà giúp việc bị bệnh em sợ dịch nên em nói bà khỏi cần đưa đón Johan anh ah! Mấy bài thơ anh ngại đăng hình ảnh của em, thì để em gởi cho anh những hình em chụp cung điện ở Paris anh có thể chọn 1 hình trong bài thơ cho hợp anh ah. Cảm ơn em nhé! Anh thấy bức ảnh gia đình anh hai như thế nào? Đông người và ai cũng đẹp. Con anh hai đông vậy em, hình như còn lớn hơn cả em thì phải? Dạ, cháu trai đeo mắt kính cận bằng tuổi em, cháu học nha sĩ ra trường làm trong bệnh viện tư, hên gặp ông chủ nha sĩ về hưu sang bán lại trọn cho cháu em, giờ cháu em phát giàu lên khi tuổi đời còn non trẻ đó anh ạ. Ừ mà sao em lại gọi là cháu của em? Không cháu của em thì của ai vậy anh? Không ý anh là... À em hiểu ý anh muốn... Thôi được em nói mấy cháu gọi anh bằng chú được chưa? Anh chỉ được quyền làm  bác đối  với ba đứa con của Lệ thôi nha! Vậy còn Jo thì sao? Tùy anh! Nhưng Jo cũng đang gọi anh là bác đó mà, hay! Ừ em hiểu ý anh là để Johan gọi anh bằng ba mới phải.  Dạ em cũng không biết! Quá tuyệt vời em ơi! Ở các nước tư bản học Y Khoa là rất khó, anh nghĩ rằng do gen thông minh của ba nên cháu em người nào cũng bác sĩ và nha sĩ. Dạ, cảm ơn anh. Nhưng anh cũng vậy mà, anh Tá nói anh là người hay đi ngược lại... Nếu anh thuận chiều thì hôm nay chắc gì em đã gặp được anh. Em lại nói nữa hình như trời đất se duyên mà! Dạ, chiều nay em với J  đi siêu thị, Jo chọn mua một món quà của đàn ông. Em hỏi sao con mua cái này? Jo nói con mua tặng bác Q. Em hỏi bác Q nào? Jo nói bác Q bạn của Mama đó, con thấy Mama hay gọi cho bác. Cảm ơn con trai Mama giỏi lắm! À hôm trước tâm sự với anh, em có nói chuyện với anh Tá, anh nói về anh.... Là sao em? Anh Tá khen anh. 

Rồi lại cho anh lên mây nữa. Dạ em chỉ nói theo lời tâm sự của anh Tá, anh Tá vừa là thầy giáo cũ của anh vừa là đồng nghiệp của anh sau này nhé!  Ồ thế thì anh phải gọi em bằng gì nhỉ? Dạ thôi thì anh gọi em là cô em hi.

Em thì thức 11/12 h. Khi nào Johan ra lệnh vào cho Johan ôm Mama ngủ thì em tuân lệnh con phải vào có khi 7:45 . 8:15. Vào giường đọc truyện ngắn hay chơi one tù tỳ. Một lát Johan ngủ ah. Có khi mệt em ngủ trước J ahNgoan ngủ đi anh nhé ! Thức Hoài kiểu đó mau bị lãng trí một ngày nào đó kg nhìn ra em thì tội cho em đó nha. Lúc đó em mất mối chat tám......m Em chuẩn bị cho Johan đi ngủ. Anh tranh thủ ngủ đi nha ! Bên anh sáng rồi ah. Chúc anh ngủ ngon & giấc mơ đẹp.

Rồi đêm nay giữa mùa đông, cái ngày giáng sinh cũng xắp đến với tôi và em, cái đêm Noel buồn phải không em? Cái đêm Noel thời con gái, em xin ba đi chơi giáng sinh. Ba nói con đừng đi, hãy ở nhà với ba! Rứa cái đệnh mệnh cuối cùng, ba trút hơi thở trên tay em. Cái hơi  ấm lạ lùng quá đến tận hôm nay em cũng không thể ngờ và cứ nghĩ rằng ba vẫn ở đâu đây!

Cây thông Noel lấp lánh con đường thị trấn tôi và em, nhà thờ... Đêm giáng sinh buồn, bệnh viện trắng, tuyết rơi trên dãy hành lang, ánh đèn vàng, anh làm ông già Noel đứng bên giường bệnh em thiêm thiếp trong mơ màng và hơi ấm của căn phòng hay niềm vui từ trái tim ấm lại mùa đông giáng sinh em! 

Anh đứng sững sờ từ lúc nào cũng không biết. Tiếng gọi của ai đó làm anh anh giựt mình. Thì ra mình đang mơ... Anh làm chi mà đứng mãi rứa? Cảm ơn Cúc là anh đang nghĩ đến một người của hôm qua. Là ai vậy anh! 

Không, không có gì.

Rồi khuya hôm sau lúc 2 giờ sáng hắn đi lững thững trên hành lang, căn phòng hé mở cánh cửa, ánh đèn ngủ hắt ra tia sáng hắn bước vào như người mộng du, trên giường cái ra trắng người đàn bà cũ ư! Trong đầu hắn lộn xộn ý nghĩ hình hài lộ ra đường cong mềm mại của cái lưng chạy dọc xuống phần mông. Hắn dừng lại, không phải, không phải Ly! Nàng nằm yên bất động trên giường không nói gì, chỉ để ánh mắt lộ ra trong ánh đèn.  Anh quay lưng bước nhẹ vì sợ đánh động giấc ngủ của người bạn đồng nghiệp. Trong miệng lẫm bẩm anh xin lỗi Cúc... Anh đi nhầm phòng. Vậy là cái hành lang kín đáo như có vật cản, anh không thể bước qua được. Một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp, những sợi gân xanh hiện ra trên mu bàn tay, bàn tay chạm vào tay anh làm ấm áp mùa đông, anh đứng sững người, xin lỗi, anh xin lỗi. Dạ không, anh không có lỗi, em mới có lỗi vì em yêu anh! Cúc ôm lấy anh, hai người hóa thân sau bức rèm màu hồng, ánh đèn ngủ cũng mơ màng. Hắn đặt Cúc lên nệm và lặng bước ra khỏi phòng. Xin lỗi Cúc anh sai rồi, anh sai rồi. Hắn đi thẳng lối hành lang, gió mưa ầm ầm ngoài đầm trời tối đen như mực. Cúc chạy đến ôm anh lại, anh đừng đi, em yêu anh! Cảm ơn Cúc, anh không thể. Làm như vậy được. Sao lại không? Em yêu anh, em tự nguyện đến với anh, bây giờ em không để anh sống trong cô đơn nữa. Cảm ơn Cúc cô ấy cũng là bác sĩ như em, cô ấy đã bất hạnh nhiều rồi, anh chưa làm được gì cho cô ấy, tại sao anh phải phản bội cô ấy? Vậy còn em, anh hãy ở lại với em! Cảm ơn Cúc, anh không thể phản bội Ly! Gió mưa gầm rú trời đen thui anh gỡ nhẹ từng ngón tay Cúc rồi từ từ buông tay, anh đi thẳng về phía đầm gió mưa lùa vào anh những người tình trong anh cũng ra đi chỉ còn lại cái đầm Lập An với gã thi sĩ đi về phía mộng du.

 

N.V.Q

 

 

 

 

 

Các bài mới
Nợ đời (17/07/2023)
Mùa em (14/07/2023)
Các bài đã đăng
Chiều vuông (14/12/2020)
Neo (01/12/2020)
Nắng Nam Đông (15/05/2020)
Một đời mẹ (29/04/2020)