ĐỨC SƠN
Chát ngọt ngày chói nắng
Cời lửa reo một cõi thênh thênh
Miền trắng cát và theo gió cuốn
Thi vị miền được cõi sóng nhấp môi
Sóng dồn dã bước chân còn ngoái ngợp
Đẹp làm sao khôn xiết nhớ người!
Khoảng trống chói chang riêng dâng mắt chạm
Mi mắt em trong trẻo đến vô ngần
Quê nhà đó lộng sắc cho gợi chút
Cát mịn màng xanh thắm hàng dương
Khoảng trống uống thiên nhiên phả hồn làng mạc
Mùa màng dậy thì chăm chút rậm bờ tre
Khoảng rộng hẹp sông đi thì mãi miết
Một mai câu chào thao thiết gió theo về
Em đợi nhé, như vì sao ngày lấp lánh
Uống gió hương sen lặng chao mặt hồ
Chân quê ríu ruộng, chân ngày bận rộn
Truông nhớ mơ thăm lúa quê nhà
Đất nâu hạt mẩy
ngợp bên trời tím lịm
Bùn quê, lời uống thơm gửi nguyện cho nhau
Thao thiết trong veo
Uống nữa vương sương
đọng cánh sen thắm ngời.