Vào những buổi trưa, tôi thích đi lững thững trên con phố đi bộ nằm dọc theo sông. Thích nhất là đoạn đi qua công viên Tứ Tượng, nơi ấy vẫn còn rất nhiều cây cổ thụ gánh gồng nhau đi qua không biết bao nhiêu mưa gió bão bùng của dải đất miền Trung nắng gió luôn khắc nghiệt này. Để rồi bất chợt nhận ra những khoảng lặng của lòng mình.
Thành phố chưa đến mùa lễ hội, và sự ồn ã nào rồi cũng qua đi, chỉ còn đây tiếng ve bắt đầu râm ran trên những cành phượng vĩ đỏ rực như một khúc đồng ca hoan hỉ, như một lời chào mộng mị giữa tháng năm. Không dễ gì được hít sâu vào lồng ngực cái lãng đãng, miên man quanh mình nếu như không có một giấc hoài niệm xanh ngút ngàn ký ức.
Và mùa đang nhen lên nét thâm trầm của dòng sông Hương những sắc màu long lanh, chảy như đã ngàn đời ẩn trong từng cung bậc của yêu thương.
Dường như, đã chẳng còn khoảng cách giữa ta với cái mênh mông kia, khi người cứ trôi đi theo từng cơn gió man mác sà vào lòng cây, vào từng viên gạch cũ loang lổ màu rêu còn sót lại trên một vách tường ngẩn ngơ bóng nắng. Những tia nắng cứ làm nghiêng cả thời gian lên tiếng du dương của những chiếc lá long não non dịu dàng chạm vào nhau như một nỗi mê say êm ả. Đâu đây, vẫn nghe rõ tiếng sóng dội mơn man lên những cọng cỏ mượt mà như thành một bản hòa âm đắm đuối lan theo từng ngõ ngách của ý nghĩ về niềm hạnh phúc khi ta có một thành phố nằm bên sông, bên cái long lanh thẳm sâu theo chiều dài lịch sử.
Tôi đã dừng lại thật lâu nơi góc công viên luôn mát rượi ấy. Chẳng có sự thay đổi lớn nào so với cách đây 30 năm. Chỉ có những hàng cây là đã cao lên, chìa những chiếc cành to lớn vững chãi. Rồi lại chợt cảm thấy mình thật phiêu du trong một nốt trầm đã cũ. Từng bầy chim sâu hóng mình lấp loáng cứ si tình chao lượn như những nét vẽ tươi vui điểm xuyết cho khung trời lồng lộng. Con đường đi bộ bỗng sáng rực lên bởi những tia mặt trời phản chiếu từ sông lên những thân cây xù xì đẫm đầy dấu tích năm tháng. Bên cánh cửa gỗ nâu của một quán cà phê nhỏ góc công viên, tiếng nhạc Trịnh du dương lãng đãng lướt đi trên ánh mắt biêng biếc của một vài cô sinh viên thong thả lắc lắc mái tóc dài theo âm từ quyến luyến.
Không phải chỉ riêng tôi, mà có lẽ tâm trạng của bao nhiêu người hẳn cũng rồi như có gì khang khác mà không sao cắt nghĩa được. Những nhớ nhung tròn như một giấc mơ về nỗi yêu thương từ những điều tưởng như bé nhỏ nhất. Thành phố như mở ra một cánh cửa lớn trong suốt, hồn nhiên đẩy tôi đi qua những niềm xưa cũ. Cả một nỗi quay cuồng đắm đuối đang hiện hữu và ngắt tôi ra khỏi những náo nhiệt phố phường bủa vây trong trí nhớ. Ở đây, dòng thời gian thật sự chảy chậm lại, đủng đỉnh trong từng khoảnh khắc. Cái không khí cứ bàng bạc một cách kỳ lạ, như kêu réo mọi người quay quần lại nhưng lại cũng như sự gật gù trầm tĩnh an nhiên.
Mỗi ngày đi qua công viên là mỗi ngày ta thật sự đón nhận nỗi chênh chao về phố. Và đâu đây, trái tim người thênh thang rộn rã...
L.T.Q