LÊ VĨNH THÁI
tôi về
đêm nay
trên ngọn đồi cả gió
trăng vẫn tròn đầy thuở tuổi em xưa
dưới tán phượng già râm ran câu chuyện
cây gầy trổ ngọn giữa đêm
hai mươi năm
tôi, con thuyền ngược
ngọn nguồn thác dốc tháng năm dài như ai vừa đi qua
giữa đồi phấn trắng rơi theo cơm áo dị thường
vẫn đầy tay những ngọn đồi níu kéo
bạc phơ dốc trơn mà truột trong đêm chờ bình minh
sấp mặt
đêm
tôi ngồi kể chuyện mình
hàng cây đầy dấu tay
khoảng không đầy giọng nói
hơi thở tròn căng
vòng tay ấm
giờ xa ngàn ngút mắt
đêm của hai mươi năm sau giấc ngon sâu như lúc đầu
râm ran điệu cười tự giễu
rượu một mình ngai ngái đêm
tôi nằm
lăn tròn sấp ngửa mặt vẫn trên trời dưới đất
vẫn sáng tối khúc khuya ca từ man dại
vẫn con đường đất cỏ nghêu ngao hát
yêu thương chi lắm mà khổ ri trời...