Ta đứng trên đỉnh núi
Lạnh quấn choàng vạt sương
Gió như đang hờn giỗi
Dạt mây qua mắt người
Lang bi an đồi nhớ
Tạc tượng tình chơi vơi
Thương vay mùa xa vắng
Tìm giọt nắng tinh khôi
Mắt đời sâu thăm thẳm
Giọt nhớ gối màu sương
Chiều như đang níu chặt
Sợ đêm dài ẩm ương
Ai đặt tên đồi nhớ
Rơi ướt đẩm vai gầy
Màu Lan xưa còn mất
Giữa đất trời đắng say!
Ta đứng trên đỉnh nhớ
Một bóng ngày tìm lên
Nghẹn ngào vầng trăng khuyết
Vỡ cạn khô mắt tình.