Tưởng tượng sắc cầu vồng mùa đông
Sắc cầu vồng hiện mùa đông
Nghiệt ngã biến sắc, biến thể…
Dẫu có gian lao đâu có quản ngại
Đây ý chí bền gan, đẩy nhanh qua lo âu
Làm sao biết trước được sự tan biến và nỗi ước chờ
Để nhân gian hiện lên trong xanh như thế kỷ
Cho lành lặn con tim đập nhịp
Như quả đất xoay tròn gánh nặng
Bởi sắc đỏ, da cam…
Mong ý tưởng vĩnh viễn diệt trừ màu băng giá
Mong vì con người tất cả để dành sự sống
Gian truân chỉ là vết xước, rồi rễ cây đâm bám vươn cành
Mong nền trời cánh buồm hy vọng
Lau mồ hôi thấm tấm áo choàng trắng
Chiến sĩ dẫu có hy sinh, vì cuộc sống đồng bào
Để chung sống với covi nhờ cao thủ vaccine
Đường bay thâu suốt không gian dập tắt dịch bệnh
Bay lên đôi cánh, trở về sự sống
Quãng đường dài rút ngắn từng milimet
Thiên nhiên lành lạnh vết thương, xót đắng sẽ qua
Trần ai ưa gì màu sắc đỏ, da cam, vàng vỉa loang tràn
Mùa đông, xiết chặt chung lo
Quầng tím khâu vá trọn thủy chung
Bầu trời đau đáu giữ yên bình
Xanh cao tia mặt trời sưởi chói
Tưởng tượng sắc cầu vồng tan biến dịch dã toàn cầu
Tiếng sáo trên đỉnh Bạch Mã
Uốn triền con đường lên đỉnh
Chập chùng tiếng sáo lưng chừng
Người gác rừng chân bước
Mùa xuân vút ngân nghiêng lượn
Con đường rợp tán mềm rung
Người gác rừng nhịp bản hòa tấu núi non
Tiếng dế, tiếng sơn ca, tiếng khiếu, chào mào
Rừng ru hoài
Ru ngàn năm mùa ký ức mênh mang
Ai một lần được nghe tiếng thiên nhiên
Đàn bướm sắc màu
và điệp trùng ngân giọng
Hưng phấn lên chồi cây mơn mởn
“Rừng ơi! Ta đã về đây…"
Hoa đỗ quyên đơm sắc thác trắng
Trên độ cao mây trắng
Đại ngàn, chuốt đỉnh sương giăng giăng
Quyện tiếng sáo ngân
Thương bầy Vọoc chuyền cành
Mùa bứa chua quả chín
Cheo leo dốc đá nhớ về
(nhớ em, đam mê màu xanh lắm)
Ai đi lạc, tìm ngọn rừng nghe mùa xuân nói gì
Tiếng của người gác rừng
Vượt muôn vàn gian khó
Lũ cuốn, cơn giông, táp mưa
Để nhịp pha lê chảy thao thiết bên trời
Chạm mùa ra nõn, gió kể lao xao
Tiếng rừng trong veo
Xanh Bạch Mã ( * ) bức tranh quê hương
Lắng đọng nguyên sinh khúc sáo hòa ca.
Cánh đồng
Lật nghiêng đất nâu, chờ vụ mới
Con kênh dài uốn lượn cuối bờ
Trải đếm bao lần
Trắng lóa khỏa ngập tràn chảy xiết
Bao lần bồi lỡ, xới nẫu bùn non
Khơi bùn vồng bắc mạ
Ngâm ủ, hắt soi cánh cò mãi miết
Đường cày gồng sức làng
Bộn bề thấm mặn mồ hôi
Mẹ như cánh đồng và chiều xuống trĩu vai
Cây lúa xanh hơn
Bời bời ngợp láng đồng theo vụ
Bàn tay chai sần nâng niu
Đất và hạt cho ngày đi tới
Vóc dáng làng quê
Mẹ của cánh đồng vàng rộm giấc mơ
Dâng hiến ấm no
Bất diệt mùa màng
Cánh đồng ơi, cánh đồng!
Rừng bên chân sóng
Ngày mặn lợ rầm rì
Chảy mớn mạn trong ngần
Sóng vỗ, mắt trông
Em chống con đò nhỏ
Vòm mắt lá trảng nước
Ôm phẳng sóng rì rào
Ngang trời, nắng phía Tam Giang
Che mai ngày mãi lớn
Gió chảy tuổi thầm thì
Bơi không gian ngớt lịm
Yêu rừng, tuổi đôi mươi xanh mịn
Em đưa nhịp tràn trề
Vờn mây ánh chói mặt trời
Phù du ẩn gốc lùm Rú Chá ( * )
Sải cánh ra miền cửa sóng
Đẹp ước mơ lớn khôn
Xanh đậm vệt rong rêu
Sóng vỗ tới bầu trời cao thẳm
Chạm ngọn rừng giăng giăng màn sương
Ngây ngất con đò chèo chống
Lan cành trên sóng ngút ngàn.
( * ) Rú Chá có cây chá mọc thành rừng ngập mặn trên vùng đầm phá tỉnh Thừa Thiên Huế. Cái tên Rú Chá do người dân địa phương gọi từ đời này sang đời khác.