Văn học
Trên tháng ngày xanh biếc
09:52 | 20/12/2021

LÊ TẤN QUỲNH 

Trên tháng ngày xanh biếc
Thành phố lại bắt đầu đón tôi bằng cái ngọt ngào của những hạt nắng vàng ươm như đầy mộng mị. Những hạt nắng ấy, là cả sự giao hòa trong từng mảnh rời rợi nhớ nhung chất chứa sau những tháng ngày dài ẩn mình trong mưa rét. Những óng ả hắt lên từ mặt sông làm nền cho những chiếc áo dài đủ màu sắc đang tung tăng qua phố. Cây cầu trong mờ sương như dẫn ta đi vào miền cổ tích, với những ánh người ẩn hiện chênh chao. Con người vì vậy đã bị cuốn trôi theo một vòng quay thổn thức với tất cả nỗi si mê càng ngày càng mới mẻ hơn, cứ năm năm tháng tháng mà tự thả rơi mình trong cơn đắm đuối của loài chim thiên di mơ mộng những chân trời...
 
Đã bao lần tự nhủ lòng mình đó cũng là quy luật bình thường của tạo hóa, nhưng rốt cuộc chẳng bao giờ hết cái cảm xúc phơi phới, những ý nghĩ ngổn ngang bỗng nhiên xuất hiện lũ lượt cứ níu kéo nhau đến thẫn thờ. Một chút thầm thì buổi sớm. Thành phố đang trở mình. Cái trở mình đon đả đón nhận thật dịu dàng, thật nâng niu về một giấc xanh ngập tràn mỗi ngõ ngách, mỗi con đường, mỗi căn nhà men theo triền dốc của những ngân nga đang đón đợi. Cái trở mình ngập tràn hơi thở chào năm mới.
 
Và cứ thế, mùa xuân đang nhè  nhẹ đi qua những hàng cây đầy nụ non biêng biếc. Không ồn ào, nhưng lại vẫn nghe đâu đây vang lên tiếng thì thầm của sự chuyển mình khe khẽ của những chiếc vỏ nâu xù xì trên các gốc cây già vốn dĩ rất thích sự thâm trầm, tĩnh lặng. Không gian nào như chợt mở rộng ra hết mức, để có thể đón nhận toàn bộ sự say sưa của màu xanh mướt mát đang òa vỡ trên mắt trên môi, trên những lóng tay nhẹ nhàng đang lướt qua sự thăm thẳm của một dòng sông.
 
Ngay dòng sông thôi cũng đã khác nhiều lắm. Là dải tơ mềm quyến rũ miên man như càng mềm hơn sau từng lời trêu đùa của gió. Cả bờ sông là một niềm nhung nhớ khi cứ trỗi lên những sắc màu thời gian của hoa và cỏ. Hoa thì vàng, nhưng cảm xúc thì bỗng trắng tinh như đôi ba áng mây phía cuối nguồn mải cuộc vi vu trần thế. Cỏ thì tươi nõn, nhưng khiến đôi mắt lung linh như nỗi nôn nao về niềm tin bao điều tươi mới vẫn đang tồn tại miên viễn trong cõi người này. Từng cụm hoa như từng ánh nghĩ nôn nao lời gọi mời nào thao thiết. Những đốm hoa nhỏ bé đang dần thắp lên những chớp nắng miên man làm trỗi lên rạo rực với từng giây, từng phút chờ nhau vô biên. Nhỏ bé vậy giữa đời, nhưng những nụ hoa dại ấy lại chất chứa trong mình nỗi khát khao mãnh liệt, đến nỗi có thể kéo phăng đi từng cái buông mình lơ đãng. Ngay cả bước chân mình rồi cũng sẽ bắt đầu cuộc hành trình tươi mới hơn khi chạm vào từng khoảnh khắc của cỏ, của một thứ bình yên quá đỗi.
 
Và không có chỗ cho sự lần chần khi mỗi khoảnh khắc mà ta bắt gặp, lại đẩy ta đi trong một nỗi mơ màng bí mật. Đó là nỗi mơ màng về một cảm giác được bay lên trên những hạt sương đang gieo vào mỗi sớm mai cái đong đưa đẹp một cách hớn hở. Chúng đủ để giữ cái lành lạnh mỏng tang của mùa đông còn sót lại, nhưng vẫn đủ đầy vẻ long lanh hân hoan về một sự đổi thay đang từ từ xâm chiếm trong những khoảng vườn hoa mai đang hé nụ. Cả thế giới như đang chuyển động theo tách cà phê nhỏ giọt. Cứ mỗi giọt nhỏ xuống lại nghe ra như tiếng nhịp đập của trái tim mình. Vội vã làm chi trong một thành phố nâu xanh, khi mà trên con đường giờ cũng vàng như lụa cứ ngong ngóng một điều gì bất chợt để được gọi tên. Cái màu xanh bãng lãng cứ ngây ngây rải những hồn nhiên cuốn quanh nhịp đời muôn thuở.
 
 
 
 
 

 

Tác giả: Lê Tấn Quỳnh
Các bài mới
Nợ đời (17/07/2023)
Mùa em (14/07/2023)
Các bài đã đăng
Đồi nhớ (15/12/2021)
Tiếng dạ (07/12/2021)