Ngày em gùi nắm đất lên phía núi
Xé toang mạch đá dựng bậc thang
Lúa thì con gái ươm giấc mơ vàng
Bàn tay nhỏ miết mòn triệu năm hóa thạch
Cao nguyên Đồng Văn chùng chình cơn mưa bay
Anh đi theo nhánh đường mòn vắt ngang lưng núi
Trầm tích biển thở mồ hôi muối
Những chiếc vỏ sò trăn trở níu sóng trùng khơi
Ở cao độ nầy mỗi sớm mai lênh loang sương lạnh
Riu ríu bờ môi khô khản gió đông
Đá tảng lô nhô như đoàn quân trấn ải
Im bóng ngụy trang chờ điệu kèn đồng
Từng chuyến xe đò trôi xuống miền xuôi
Thị trấn trầm ngâm trong chiếc gùi cổ độ
Ly cafe quán cóc chao nghiêng gió
Gương mặt sẫm màu thèm giọt nắng bình minh