Một buổi chiều nhắn buổi chiều buôn buốt
Gió từ mùa cứ chảy mãi thon thót những bàn tay
En ủ ê gì từ đôi ba vồn vã
Để đủ buổi chiều anh đả đớn trong mây
Em từng đến là em nơi lưng chừng hẹn
Dốc núi hoang vu nghiêng ngã mắt nhìn
Nơi nỗi buồn anh
đi qua anh
đi qua cao nguyên của những dòng sông lạ
Đến cạn kiệt nào rồi đến thốt nhiên xanh
Chỉ chút nâu huyền níu buổi chiều vội vã
Mà thử tan rơi như thể đời nhau
Anh biết nhớ gì qua mùa cỏ dại
Hay nhớ dùm em nỗi nhớ mùa sau
Thôi thì cao nguyên trả lại anh
cao nguyên từ đáy mắt
Mỗi ngày đi thêm biền biệt như ngày