Tiếng hát bên bờ Hải Dương
Muốn lắm biển với ghềnh
Biển, bờ cứ dài ra, nỗi nhớ anh miền hải đảo
Ở bờ này, em vọng thấu bờ anh
Câu hát ngân thành nỗi ước
Ngóng khơi xa mắt tràn, em nhịp sóng
Thời gian khoảng cách, em gửi về anh
Nơi gần anh hơn tiếng vỗ về
Câu hát ngân cao như tia mặt trời chói ánh
Câu hát gửi mặn mòi tới thiết tha giữ đảo Trường Sa
Lời thề vào phiên gác canh giữ đảo
Rọi biển thủy chung đợi chờ
Kiên trung bám đảo bất chấp sóng gầm
Còn em quyện bện lòng say đắm
Được mùa biển rộng
Giăng giăng lưới con thuyền xa khơi
Thức trong sương sớm dõi mắt nghìn trùng
Tiếng hát động mái chèo khuơ, con thuyền đèn rộn rã
Đón chào đoàn thuyền trở về…
Lời hát xanh biếc ngày ra bãi bờ nghịch cát
Hàng dương cong bầu trời trắng mây
Lời hát cùng vũ điệu nhảy lò cò chớn vờn bóng dáng
Thiếu nữ trắng trong pha lê, gió nồm rười rượi
Gửi hòa tiếng biển vun vút xanh hơn
Màu tím hoa muống biển, em giữ ngập tràn
Choàng thức bên ghềnh cửa gió
Muốn bay tới chân trời có anh
Trường Sa - Tổ Quốc thiêng liêng
Gió lồng lộng in dáng bầu trời xanh
Cánh chim hải âu dập dờn
Miền hải đảo dựng vững tin đầu ngọn sóng
Tiếng hát tình yêu biển quê hương có anh đứng gác.
(*) Bãi biển Hải Dương thuộc thị xã Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên - Huế.
Chiếc lá rừng
Quý tặng nữ Thanh Niên Xung Phong Đ.H.Y thời kỳ kháng chiến Chống Mỹ cứu nước.
Núi đá sao mà vời vợi yên ắng thế!
Tiếng máy bay ngớt im giữa rừng già
Đợi anh miền đá tai mèo
Bên thung, lở loét miệng hố bom cày
Con đường còn sót lại vết bánh xe lăn
Con đường như sợi chỉ mềm đứt quãng, đêm qua chịu trận oanh kích
Chừng đó khoảng cách, em đợi chờ anh như nghẹt thở
Nơi mùa mưa phả hơi giá lạnh
Tán rừng bốc hơi sương
và thiếu vắng ánh mắt anh
Phập phồng nằm ngoài hơi thở
Em chưa biết bàn tay anh ấm lạ
Trống nhìn, nỗi phút im tiếng bom
Suối là âm thanh duy nhất
Tiếng chim bỏ cây còn găm mảnh bom
Lỗ chỗ khoảng rừng còn xanh
Âm thanh mưa, kéo mây vờn sóng núi
Đá im lặng thế, chao chảy trắng mưa nguồn
Thiếu vắng hẹn chờ
Nỗi căng lồng ngực em
Mưa lồng như con ngựa giữa rừng ban mai
Em ước một chút tạnh cho ngày mai nữa…
Ước yên bình giữa rừng
Cơn mưa dội trước hang lèn (*)
Bom có cày nát em không sợ
Chỉ sợ sau bom rơi, là nỗi đợi chờ
Thiếu vắng anh
Lời hẹn, mai này xa vắng
Em chẳng sợ, đá lèn không thể mưa mòn
Chiếc lá rừng xanh ơi
Chỗ em ngồi đợi, em chỉ sợ
Chiếc lá vàng úa bởi thời gian.
(*) Hang lèn là hang núi đá vôi.
Miền nặng lòng
Mùa này qua cầu Nông Tiến ( * )
Nhắn với em gái người Tày
Măng ngọt, ấm tình kỷ niệm
Tre, vầu, giang, nứa ngút ngàn…
Gian khổ trèo đèo, lội suối
Qua triền dốc ngược Trung Sơn
Trắng ngần, hoa ngàn bướm trắng
Vàng thắm rừng tràm
nỗi nhớ con đường
Sắc mùa thắp sáng vùng xa
Về với chắt chiu ngày tháng
Sỏi đá sung hơn
Nhịp sống
Tuôn trào, ơi vui rộn sơn khê
Sức trẻ, tiếng lòng tiếng em
Em qua bao lần
Bao lần Nông Tiến mong về
Mang đậm mong nhớ xanh vươn
Không gian đậm sắc áo chàm
Đậm nhớ đem về, gùi măng ngọt thơm
Miền nặng lòng
Ấm tình xa non ./.
(*) Cầu Nông Tiến bắc qua sông Lô, thành phố Tuyên Quang.
Ươm trồng thời gian
Cuộc đời mong vuông tròn
Chữ nhân của bạn của tôi
Con người, ơi thời gian quá hẹp
Thời gian vô giá
Trọng nghĩa thương nhau
Ướp trong như pha lê
Tuyệt diệu mong thời gian
lòng tử tế, hào hiệp, đam mê…
Thời gian như chớp mắt thế cũng đủ giằng giặc
Trắng tóc, sao trắng nỗi tình yêu!
Tình yêu thế nhân
Vĩ đại thời gian, vĩ đại trăng sao
Tình bạn, chuốc đậm tình thấu bến bờ
Thời gian thước đo vĩnh cửu chân thành
Chân thành không mờ phai
Chân thành ánh mắt đong đầy cho nhau
Chân thành như nâng niu dòng sữa nuôi bạn, nuôi ta lòng cao thượng
Chân thành nâng bàn chân ta và bạn đi khắp thế gian
Khi bước tiếp, lòng chân thành
Bầu trời cao không thể đếm
Vốn liếng thời gian
Tình yêu thủy chung
Vô bờ mãi còn.
Điệu dáng lửa Pà Thẻn
Đêm nhảy lửa kiếp khơi tro
Rực hồn dồn bước nhảy…
Người Pà Thẻn gồng vai uốn không gian
Sức trộn lửa, bật tung gót nhún
Thăng hoa nụ cười đậm tiếng
Xanh tâm thức chói lòa
Xoay tròn, điệu khó dứt xoay xoay ánh mắt
Vòm nghiêng với tầm ngọn sáng
Bóng hình lươn lướt than hồng
Xác tín và đốm bay bay lung linh ngọt đỏ
Tàn lửa rắc
Điều gì nguyên sơ và xa vời hơn thế!
Điều gì làm nên nương vườn, mài chí
Khe đại ngàn muôn muốt tình yêu
Tàn dư cổ tích chọn thần bí đôi chân
Thần bí chạm thoăn thoắt hun chân đồng, da sắt
Trổ bung đêm tung hô vung vang
Phơi tươi vàng mùa ngô, lúa
Gói thời gian, không gian mang theo
Xuyên níu thấm đất lành nhen lửa
Ở đầu nhánh suối trong veo
Giữa nhánh sông hiền dữ theo mùa nước
Lửa hiện hình dải hoa đeo yếm váy
Ngọn lửa xuyên đêm rung xao xuyến thịt da
Chót đỏ lửa ơi, thắm môi người con gái
Lời dân ca dắt dẫn con đường
Sá gì hiểm cháy, tàn tro
Mong con nghé, đàn dê lội rừng tìm vết
Núi xênh xang lên tiếng
Săn chắc bản, rực hứng tràn buông sương sà nóng
Cầu hên như sắc nung lung linh
Cái bóng rùng rùng
Bước nhảy lượn khúc vẫy vùng hút lạ
Bơi không gian reo ca
Vây vòng quanh rực lòng
Hắt điệu dáng bước Pà Thẻn (*)
Quầng quàng ngân tia lửa
Bền bỉ màu thổ cẩm
Chuốt bên khung cửa ngôi nhà.
(*) Tại xã Tân Bắc, huyện Quang Bình, tỉnh Hà Giang có "Lễ hội Nhảy Lửa" của người Pà Thẻn, thường được tổ chức hàng năm vào dịp thu hoạch vụ mùa (khoảng tháng 10, tháng 11 âm lịch, và đến ngày Rằm tháng Giêng năm sau); lễ này nhằm để cầu được cuộc sống ấm no, đủ sức mạnh để chiến thắng bệnh tật. Đây là nét sinh hoạt tinh thần phong phú và độc đáo của dân tộc Pà Thẻn.