NGUYỄN THIỀN NGHI
Sáng mai thôi còn những con thuyền
Vượt mặt nước đầm đi ngang qua
Chào nhau buổi chợ sớm
Để còn nghe tiếng nói tiếng cười
Xôn xao giữa kẻ bán người mua
Buổi chợ tan
Thuyền lại trở về
Để lại bên bờ cái nhớ lớn lên
Tôi gặp em ở buổi chợ nào chẳng rõ
Chỉ lắm bâng khuâng động ở môi cười
Em đến em đi
Tóc đời phủ gánh trên vai
Khiến tình tôi kéo dài đến muốn rách
Đôi mắt em vẫn buổi chợ về
Chần chờ chưa chống chèo tách bến
Thuyền rời
Để lại trong lòng chiếc bóng tôi mang
Bến chợ sớm giờ vắng lạnh ngắt
Như ruộng lúa sau mùa gặt
Gốc rạ buồn như mắt tôi trông
Thuyền không về
Bến tình tôi trống trơn
Chỉ những mùa trăng về đậu ngủ
Soi không đến bóng hình năm cũ
Kéo giấc mơ tôi bơ vơ lên giữa lưng cầu
Làm sợi chỉ tình vắt ngang đêm
Để những giọt buồn nhỏ xuống
Thành sương.