Người đi
bỏ mặc mùa tràm
góc vàng hoa nhớ
chưa kham nỗi chờ
hương rừng quyện ủ giấc mơ
tương tư ngọn gió thức bờ
sóng xao…
bên vịnh biển
bên đèo cao
chia mặn đắng
sẻ ngọt ngào… giao duyên
cầm bằng riêng đến rất riêng
cái chung họa có… dặm thuyền… nước non!
người đi ném cả vuông tròn
quên luôn hương vấn
lối mòn cát in
hoài nghi cả mắt ta nhìn
bờ em tóc duỗi
xõa thênh không chiều.