TRẦN VĂN LIÊM
Dù em có duỗi mùa xuân rộng dài ra đến mấy
có thể nào khỏa lấp hết cuộc nở tàn
phía sau tiếng hót như chiếc dao cau của con sơn ca cô độc
là chùm hơi thở cuối cùng trút xuống đồng xanh
Hãy để giấc mơ tôi tan nhanh
trên bát ngát trăng vàng đầm phá
trên hoang vu gót người xa lạ
men lối sương về
dò dẫm vớt nhặt tin yêu
Dù người có ăn hết bộn bề bóng đêm kia
cũng chẳng thể nào kéo bình minh lên được
những vỉa tầng đá im muôn thủa
cứ níu chìm bao lớp sóng ánh sáng hào hoa
Rồi tất cả sẽ lặng lẽ bay qua
trên đôi cánh thơ ngây của loài chim thần mộng mị
dưới bầu trời kia ai nhóm khói hương trầm nghi ngút
cho đóa cúc vàng và lời kinh khấn nguyện
cứ thì thào mê mải trên đỉnh gió muôn năm