ĐỖ VĂN KHOÁI
Ban Mê nghiêng ché rượu gần
Những dốc đường những chiếc cần vút cong
Chiều trên buôn gió mênh mông
Tôi đứng như tượng mồ không muốn về
Mây như cũng biết mê say
Cứ về đây cứ về đây cứ về
Vẽ nên buổi chiều Ban mê
Có cô gái hái cà phê trên đồi
Ngày ở đây như có bốn mùa
Sáng xuân trưa hạ chiều thu mù
Em đang ở xa em đâu biết
Đêm thao thức anh đắp một mùa
Tìm nhà bạn ở trên đồi cao
Đêm nhìn lên nhiều nhà cao hơn
Tôi lạc mất giữa lưng chừng phố núi
Phố như sao trời trong mắt đêm
Bạn hỏi tôi quê ở đâu về
Giữa bạt ngàn hoa trắng cà phê
Dẫu ở đâu ngày ngày tôi đều uống
Nên giờ trong máu có Ban Mê