NGUYỄN THIỀN NGHI
Trong ngôi nhà với nhiều công đoạn gốm
Tôi ngồi nặn tượng tiếng cười em
Bằng đôi môi ngọt mùi thị chín
Cổ tích vớt lên từ đáy nước Ô Lâu
Thổi ấm xuân xanh
Trên bàn xoay
Xoay tròn không gian mềm quá khứ
Bao lần rồi
Lời tỏ tình chưa chạm tới tim
Khi môi khô đòi nhảy vào lò đốt
Và hóa gốm cách xa
Bên giếng ngọc
Có nụ cười khỏa thân tắm
Ngơ ngẩn tôi ngồi
Đánh rơi đất nặn
Vào giữa con trăng thượng tuần
Chưa chịu khuất mây
Nhớ người tôi đắt tình qua sông
Trên những mảnh nắng ghép
Cắm giấc mơ lên cánh hồng hoang
Dọc con đường gạch Phước Tích
Chờ cuộc tình hồi sinh.