Từ 5 Kinh đô Xưa & Nay
Chùm thơ Đông Hà
14:52 | 07/10/2014

Tên khai sinh: Hồ Thị Tâm
- Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế
- Hiện đang giảng dạy ở trường Quốc Học - Huế

Chùm thơ Đông Hà
Nhà thơ Đông Hà

Thơ cho mùa tháng 9

1. Khói bạch hạc

tháng 9 buồn như khói đồng hoang
ai đã đốt ngày mình lạt dạ
đôi khi vì bất cẩn
mà cháy nguyên cả cánh đồng mình

cánh đồng hôm nào hai đứa cùng tin
sẽ vãi gieo dăm ba điều kỳ lạ
giờ thôi
không còn hoa còn lá
chỉ có cái vô tâm đang lớn mỗi ngày

tháng 9 buồn không dám trở bàn tay
sợ rơi vỡ đôi ba điều còn lại
níu nhau mà thương giữ nhau mà quý
mà nước mắt không biết cứ đi tìm

tháng 9 buồn tháng 9 chông chênh
sợi khói hôm xưa thành dây trói buộc
mà mắt thương thành như muốn khóc
mà môi yêu còn cháy đôi lời

ừ. thì cuối cùng cũng vậy mà thôi
ai giữ lại người đi bên mình được...


2. Mắt bạch hạc

hốt nhiên bạch hạc quay về
sao lòng không vui không buồn không thương không nhớ

tạ tình đã thoát bùa mê
tạ ơn em đã quay về chân như...

ai đem phút đó tình cờ
người đi dăm bảy nghi ngờ buông ra...

ơ kìa thôi đã hồng hoa
mà mắt bạch hạc bay xa ngang trời....

chớp lia một thoáng cõi người
tiếc chi lại cứ đười ươi giữa rừng...

tiễn cười một nụ rưng rưng…
đôi mắt bạch hạc bay lừng chừng mây...



Tuổi thơ

Tuổi thơ tôi bồng bềnh mây trắng
Con ngựa xanh bờm tía hí vang trời
Có những đêm nằm soi sao phẳng lặng
Gió qua đồng kể chuyện chốn xa xôi
Quê cha ngoảnh mặt dòng sông buồn bã
Con đò đầy độ ấy vãn người sang
Dòng nước chở ai hao gầy lá mạ
Rét cắt lòng mơ nắng trĩu trên vai

Tôi thơ dại bắt con cò bỏ chợ
Cổ ngóng trơ vơ-nhớ thuở mẹ đi rồi
Mùa đông năm xưa nghèo hơn hơi ấm
Giữ nỗi buồn lại lạnh chính mình thôi

Mùa đông qua sông in thêm vầng trăng vỡ
Tuổi thơ tôi qua bao chợ xứ người
Để đêm nay có vì sao vời vợi
Đổi ngôi cho người rồi lặn xuống sông trôi...


Hồi ức xanh

Tôi bắt con bọ xanh làm niềm vui thơ trẻ
Tuổi ngày xưa chết dại sau vườn
Mẹ đưa tôi đi qua mắt vườn với những niềm vui dâu bể
Lớn dần vạt nắng ban trưa

Tuổi gật gù nào đã biết hay chưa
Con đom đóm thả bàn tay, buổi dậy thì tan vỡ
Cha tôi nhìn hăt bóng tường hoảng sợ
Gà con kêu chiếp sân đình
Cải đầu làng chẳng kịp trổ bông...

Bến đò đầy tiễn bầy sáo sang sông
Cánh nhặt cánh thưa trập trùng mây lạ
Tôi xé toang cánh buồm lá
Đắp lên hai cánh tay trần

Thế rồi cười nụ phân vân
Bàn tay xanh nhợt những tần ngần tôi.


Nghe mưa
                                                                                               
Nghe mưa giọt lạnh bên đời
Nghe em nhớ lại một thời hôm qua
Tôi về xé giọt phù sa
Ươm vào hạt giống chở qua mắt người.

Nghe mưa ướp lạnh tiếng cười
Nghe lanh canh vỡ chín mười nỗi đau
Tôi về đếm lại thơ sầu
Thả rơi xuống đáy thung sâu.
Hết rồi.

Từ đây mưa cũng như đời
Rơi đâu cũng được.
Tôi ngồi với tôi.
Lẻ loi như một mồ côi.
Như em một độ thả rơi
                              đoá hồng.

Đ.H




 

Tác giả: Đông Hà
Các bài mới
Các bài đã đăng