Thời cách ly, buồn như con cún đói
Tóc biếng lười, chẳng thiết rẽ đường ngôi
Face online, hình như anh đang thức
Nhớ nụ hôn, em cũng chẳng dám đòi
Thôi biết vậy, đành yêu trong nhung nhớ
Dẫu cuộc đời, đang cảm thấy bơ vơ
Tên gian ác, chính là con Covid
Để giờ đây, em vẫn một chữ: Chờ
Anh nhớ nhé, ngày mai này hết dịch
Mình phải làm, hết những điều mình thích
Son môi đỏ, em làm duyên trở lại
Nét phong trần, anh cứ lại phiêu linh
Không khẩu trang, mình hôn nhau thoải mái
Nhẹ tênh đời, đôi đứa bước song đôi
Ta quên hẳn, những tháng ngày kinh hãi
Covid hoành hành, gieo họa muôn nơi
Thời cách ly, cứ yên lòng anh nhỉ
Chấp hành thôi, cũng chẳng thiệt thòi chi
Cứ sống chậm, rồi mọi điều qua hết
Vẫn bên nhau, em sẽ mãi xuân thì...