TRIỆU NGUYÊN PHONG
VIRUSCORONA em từ đâu tới?
Nắm chặt tay nào... dù một chút thôi em!
Sài Gòn ngày...
Giờ lại Sài Gòn đêm
Thành phố tầm cao gió mây vần vũ
Anh đang buồn em, nằm thoi thóp thở
Ở trọ cùng người sao chẳng thấy mặt nhau
Hạnh phúc giờ đè nặng lên nỗi đau
VIRUSCORONA em thật là nong nỗi
Nhuộm màu mây đen che phủ bầu trời
Tuổi của em vừa mười chín đôi mươi
Ai dạy lớn khôn em làm điều gian ác
Ăn cắp tiếng cười lòng người nứt rạn
Dọa dẫm tình yêu...
Ta
Vẫn thấy mặt trời!
CORONA em là ai vậy?
Tuổi mới lớn khôn đừng để lại oán hờn
Đừng đồng lõa cướp đi những luồng khí thở
Em không thể dắt ta vào cơn mê loang lổ
Khổ ải bạc màu... lắng sâu điều được mất
Trộn giọt nắng vàng sương rắc mơ xanh!