Hồi nhỏ tôi có nghe người làng kể
Bao chuyện tưởng hoang đường về tận thế
Đại hồng thủy
Hỏa hoạn
Bão xoáy
Động đất...
Ớn nhất là trời sập
Đêm đêm trong giấc ngủ trẻ con
Có mái nhà đè trên ngực
Một mình trôi dạt giữa đại dương
Hay bị lún sâu
Như Đăm Săn ngập dưới rừng bà...
Chuyện xưa có thể là
Được dệt thêu từ bao chuyện cũ
Dạy người ta ăn ở phước đức ở đời
Bởi nhân quả ít khi sai
Như hình với bóng
Mấy năm nay
Dịch Covid hoành hành
Toàn cầu như rát bỏng
Sống trong hồi hộp âu lo
Không phân biệt nước nhỏ nước to
Không đắn đo người già trẻ nhỏ
Có nể chi kẻ khó người giàu
Quyền cao chức trọng
Đến hạng cùng đinh
Ai cũng lao đao khốn khổ
Khi mắc Corona
Trái đất chung một nạn
Mới thấy tình người và sẻ chia
Bỏ qua mọi ranh giới rào cản
Những hận thù tính toan
Tất cả hóa thành bụi than
Một màu đen hư ảo
Những đống lửa ngút ngàn cháy đen hồn oan
Những rãnh sâu hun hút lấp xác người không kín
Những cung đường tháo chạy gấp khúc tê tím
Hằn lên não người vết bất lực bất an
Sáng sáng tối tối còn nghe tin bao cảnh đoạn trường
Bởi đó đây còn nhiều kẻ tham lam
Bày ra muôn lí do để lọc lừa bản ngã
Có thấu chăng?
Những rãnh sâu hun hút
Khói lửa sém hồn đau …
Tin ngày sau
Người náu neo tim người
Từ chút tình còn lại hôm nay
Bởi trái đất tròn
Và luôn không ngừng quay.