Khó khăn thì cứ về thôi
Cổng làng vẫn mở tình người bao dung
Dẫu không tay bắt mặt mừng
Tình làng nghĩa xóm rưng rưng nghẹn lòng
Quê nghèo đất chật người đông
Thạch Sanh, Tấm... bỏ ruộng đồng tha phương
Ai ngờ đại dịch tai ương
Mưu sinh khốn khó về nương quê nhà
Gian nan rồi cũng sẽ qua
Người dưng thương được huống là người quê
Buồn vui vẫn một lối về
Bóng làng vẫn mát chở che phận người
Có quê thì cứ về thôi
Trở về nơi thuở khóc cười ta đi
Sum vầy sau những cách ly
Tình quê bỗng hóa thành trì chở che