Sáng tác về COVID-19
Tự sự trước nỗi đau
15:34 | 14/09/2021

TRANG THÙY

Tự sự trước nỗi đau
Những ngày này, nỗi đau bao trùm toàn cầu vì đại dịch Covid-19. Khắp nơi trên những phương tiện thông tin đại chúng dày đặt những tin tức liên quan đến dịch. Tin chuẩn có, tin vịt có, mở facebook ra nhà nhà có “Cô vịt”. Mà không lo sao được khi tình hình quá ư khẩn thiết, con số tử vong và lây nhiễm tăng theo cấp độ chóng mặt hàng ngày. Con virus ghê gớm vô hình và mức độ diệt vong quá nhanh của nó sao có thể khiến người ta thờ ơ.
 
Trước tình hình đó, tôi cũng không ngoại lệ và thú thiệt khi nghe thông tin ở Huế có trường hợp lây nhiễm theo quán tính mình cũng mua một ít lương thực dự trữ (lúc đó chưa có tình trạng đổ xô và chen lấn như những ngày sau). Dường như do ảnh hưởng của những cuộc chiến tranh trong những lần chạy giặc “một lon gạo đổi một chỉ vàng không cho đổi” nên tâm lý sợ đói đã in hằn vào tâm lý của dân mình. Rồi thì nước rửa tay, khẩu trang phòng bị… kể cả những căng thẳng vì nôn nóng trước sự thờ ơ của các con tuổi còn trẻ hồn nhiên trước tính mạng…
 
Mặc dù lo lắng là thế, sợ hãi là thế nhưng nào có thể ngồi ru rú trong nhà. Chuyện cơm áo gạo tiền vẫn không thể bỏ qua. Vậy là hàng ngày mình vẫn phải phơi mặt ra đường tiếp xúc với cả trăm người. Mỗi trái dừa trao tay là mỗi lần tiếp xúc. Eo ơi, mặc dù luôn mang khẩu trang nhưng cũng sợ lắm chứ! Biết làm thế nào đây, công việc mà. Thôi thì cứ gắng nhủ lòng mình hãy tự biết phòng ngừa cho mình, cho gia đình, xã hội và tìm sự lạc quan cho riêng mình thôi. Thể dục buổi sáng, thân tâm an trú, tận hưởng cảnh đẹp chung quanh ta và tự nhủ cuộc đời quá vô thường, nhất là trong trận chiến chống lại con Covid-19 này quá khốc liệt và mất mát thì câu nói của một ni sư có lần tâm sự với mình: “Thôi thì chỉ biết sống thật tốt, thật đẹp để nhỡ mai này không còn tồn tại nữa vẫn để lại muôn điều yêu thương!” ngẫm lại thật quá đúng cho ta. Đúng rồi, chỉ có yêu thương là tồn tại mãi mãi.
 
Viết đến đây mình bỗng nhớ lại một lần có một bài viết đưa tin về tình hình dịch lan rộng đến Huế, một chị bạn trong Sài Gòn đã thốt lên trong một dòng comment: “Trời, Trang Thuỳ!” Chỉ một dòng chữ ngắn nhưng khiến mình thật sự xúc động. Mình hiểu chị ấy đang lo lắng cho mình, còn niềm xúc động nào hơn. Và hàng ngày, những bạn bè thân thương khắp nơi gởi những dòng hỏi thăm bày tỏ những lo ngại, chia sẻ những tin tức, cách phòng chống bệnh, và cả những món quà nhỏ dùng trong mùa dịch chở đầy tình yêu thương trao nhau đã làm cho cuộc sống của mình vui biết bao. Trong gian nan hoạn nạn mới cảm nhận tình nhau như thế nào!
 
Tin tức trên khắp thế giới đưa về là cảnh những bệnh nhân nhiễm bệnh ở Vũ Hán, Hàn Quốc, Nhật… rồi dần lan sang các nước Châu Âu như Mỹ, Anh, Ý, Tây Ban Nha…Virus Covid-19 không hề có một lời cam kết nào chấm dứt về sự tàn phá kinh khủng của nó. Nhưng bên cạnh những nỗi đau thương mất mát vẫn ấm lòng thay khi các ban ngành liên quan kêu gọi người dân chung tay cùng phòng chống dịch. Những phương pháp nhanh, quyết liệt và đồng bộ, những chiếc áo blu trắng vượt qua nỗi sợ hãi để chăm sóc và điều trị cho bệnh nhân lây nhiễm đã thật sự nói lên câu: “Lương y như từ mẫu!”, giờ đây đã phần nào tạm nguôi ngoai một ánh nhìn ngờ vực về lòng nhân ái của các bác sĩ.
 
Thương sao hình ảnh các chiến sĩ bộ đội băng núi băng rừng, cơm rau màn trời chiếu đất để canh gác, kiểm soát không cho những người nhập cư trái phép gieo rắc mầm bệnh. Câu “Lá lành đùm lá rách” lại thêm lần nữa ngời sáng tự hào trong mỗi một người dân đất Việt khi ngày càng có nhiều những mạnh thường quân, những doanh nghiệp, cá nhân sẵn sàng ủng hộ những số tiền lớn phục vụ cho công tác phòng chống dịch. “Một miếng khi đói bằng gói khi no”- đã có những người dân bỏ tiền mua khẩu trang tặng những người dân chung quanh vùng bị cách li…
 
Vâng, chúng ta cần có một sự ghi nhận, một cái nhìn lạc quan hơn về tình hình đất nước, về tình người vẫn còn hiện hữu trên đất nước chúng ta. Và nhìn xa hơn ra năm châu bốn bể vẫn đẹp thay hình ảnh những người dân bị cách li trong vùng dịch trên đất nước Ý, Tây Ban Nha… vẫn ôm đàn ca hát, vỗ tay chuyền tín hiệu lạc quan cho nhau trước tình hình dịch bệnh đang ngày càng phức tạp, là một hành động đáng đề cao thay.
 
Hôm nay nhìn VTV1 đưa hình ảnh những bông hoa anh đào đầu tiên từ thành phố xuất phát dịch Covid-19 đã bắt đầu nở rộ, dòng cảm xúc trong tôi ngập tràn một niềm tin, một tia hy vọng ánh sáng xanh của sự sống dường như đã bắt đầu len lỏi, nhường cho những tang thương mà những người dân chứ không ai khác là người trực tiếp ghánh chịu. Nỗi đau này đâu của chỉ riêng ai.
 
Xin cảm ơn, cảm ơn tất cả những yêu thương luôn hiện hữu và nguyện cầu một chữ “AN” cho tất cả chúng ta!
 
 
Huế 16.3.2020
 
 
 
 
 
 
 
Các bài mới
Giấc xanh (16/03/2022)
Khóc từ xa (18/01/2022)
Tiếng thu gọi (29/11/2021)
Các bài đã đăng
Em mơ một ngày (10/09/2021)
Ta lên đường (10/09/2021)