Corona,
Những hạt vô sinh tàng hình trong không gian
Sai thần chết gieo tang thương cho nhân loại
Sai quỷ sứ bắt nền văn minh chững lại
Thản nhiên tuyên chiến với loài người!
Chiến trường này không bão lửa, bom rơi
Không pháo lớn xe tăng, không súng dài súng ngắn…
Không thấy bóng dáng đối phương nằm trong tầm ngắm
Chỉ con người hoặc chết hoặc lao lung!
Hịch xuất quân là “bầu ơi thương lấy bí cùng”
Lời hiệu triệu là “lá lành đùm lá rách”
Vũ khí mang theo không lưng gùi tay xách
Chỉ những trái tim hồng chứa năng lượng tình yêu!
Đất nước tôi,
Giá gương luôn được phủ nhiễu điều
Nơi tiền phương
là Thiên thần áo trắng
Chốn hậu phương,
lớp lớp quân dân đang ngày, đêm, sáng, trưa, mưa, nắng,
Ngăn lưỡi hái tử thần, cứu sinh mạng người thân
Giáo hóa quỷ thần cứu đói rách cho dân
Đức hy sinh làm sao đong, đếm được!
Đất nước tôi
Bốn ngàn năm, qua bao cuộc trường chinh
Lệ dẫu rơi, tiếng đàn bầu vẫn ấm trầm, thánh thót
Trăng vẫn đòi thơ bên song thưa, dịu ngọt
Vọng lũy tre làng vẫn tiếng mẹ à ơi…
Đất nước tôi,
ngàn xưa, hôm nay, chưa hề được thảnh thơi
Cay đắng gian nan hãy còn chờ phía trước
Cho dẫu thế vẫn hiên ngang tiếp bước
Cho ngày mai ngân khúc hát bình yên…