Sài Gòn
hắt nắng vào sương
Hắt mưa vào gió
ẩm ương phận người
Vết thương không xước
nghẹn lời
Nghiêng tai xuống thấp nghe trời
đất rung
Bước ngang lòng phố
đã từng
Người quen ta gặp
tránh đừng gần nhau
Sợ vương khổ ải cúm tàu
Khóc cho ngày tháng
sắc màu tuổi thơ
Trong ngôi nhà cũ như mơ
Chừ ăn không có
ngồi chờ mốt mai
Kêu trời
sao lại bó tay
Nứt toang màu nắng
lá lay rách đùm!