Con đường
nằm đợi trăng lên
Chiều trôi biền biệt
lặng miền lãng quên
Đi đâu khắc khoải nỗi niềm
Mùa thương thức trắng đêm lên dấu ngày
Nếp nhăn hằn dáng vóc gầy
Mùi của mẹ khắp đó đây dặm trường
Mọc lên nguồn cội giấu hương
Ta nghe vời vợi lòng thương sụt sùi
Cô Vít rớt rụng như rươi
Mùa Vu Lan gửi tình người trong nhau
An nhiên giọt nhớ vơi sầu
Tràn qua lòng mẹ nông sâu phận đời
Ngày xanh, xanh cả bầu trời
Nghe nhân loại nở nụ cười gió trăng
Tháng bảy đêm sáng như rằm
Nguyện cầu An Lạc khói trầm thơm bay.