(Trại sáng tác Vũng Tàu tháng 04/2017)
Trôi
Những mặt người rồi óng lên cơn xỉ vả của những đám mây trôi muộn
Mằn mặn khỏa lên cơn khát biển khơi
Và dưới những xoáy sâu trầm cảm
Ư hử niêm phong chi mấy nốt trời
Đừng tan vào nhau vĩnh viễn
Sóng bọc nghìn năm thân đá cuộc đau
Nơi còn lại của đại dương sùi bọt
Tận cùng nào chưa kịp đón đưa nhau
Biển chỉ để lại cắc cớ những cuộc trôi lờ lững
Của hoàng hôn ướt rượt nhoi lên
Của đổng đảnh giấc mơ ngang ngửa
Một hôm chẳng thể là mình
Những mặt người rồi óng lên cơn xỉ và của những đám mây trôi muộn
Trôi
Như đã xanh…
Cơn xanh của biển
Những vồn vập đã vá víu tôi bằng cơn xanh của biển
Ngày trễ tràng hời hợt chiếc eo trăng
Nơi rặng thùy dương hát bằng nồm của gió
Vòng tay hoài hoai hoải dở dang
Trong ngọn mùa cứ hếch lên khênh khểnh
Rượu đầy theo thao thiết xông xênh
Ở góc phố ậm ừ cơn chấp chới
Con đường dài như cuộc buồn tênh
Cỏ dấn díu dưới chân người quá độ
Mê mệt nào nhoi nhót chông chênh
Những vồn vập cứ ửng màu bọt nhớ
Mà dập dềnh tan như thể là mình
Ngày vẫn là ngày thấm màu của biển
Vá víu tôi bằng mà mượt một cơn xanh…
Con đường
Con đường xuyên qua tôi bằng sự vắng tênh thườn thượt
Mọc nấm u mê trên những gốc sứ già
Biển cứ thở bằng cái van đêm hao hốc
Tuồn tuột dần trên mỗi cánh chim xa…
Trong một lõm trời thê thiết
Tôi hớt hãi tìm đốm mắt hôm qua
Những dụ ngôn mon men ngày quy ẩn
Chớp mở xưa rồi bến lạc hoa
Những ế ẩm giờ bập bênh đả đớt
Rụi tàn nào hun hút hôm nay
Trên những vỉa hè hỗn nhiên trong suốt
Tôi chỉ còn tôi
Chỉ còn tôi
Còn tôi
Bay…
Biển nhìn tôi
Những lặng khuất thản nhiên cong quýt cả buổi chiều mận đỏ
Thành phố âm u vét trận gió hời
Đàn sóc liu riu trên từng cóng nhớ
Cõng thời gian thử cuộc rong chơi
Từng vách đá nẻ mòn ý nghĩ
Lờn lợt vai suông róng rẩy bầy dơi
Nỉ non say trong ổ chiều lít rít
Giần giật loang ra những mụ mị tên người
Biển cứ dài trong nỗi nênh bờn bợt
Xõa cái nhìn vành vạnh thướt tha rơi
Thành phố rù rì cơn nghẹn ngào đon đả
Suốt buổi chiều lằng - lặng - biển -nhìn- tôi…
L.T.Q
04/2017