Nuối biển
biển ở đây
còn rất xanh
tảo đời
chưa nở loanh quanh đổi màu
tầng 5
cao độ vũng tàu
lung liêng gió mặn
thổi nhàu tóc phai
thuyền ra khơi
vẫn buông chài
cá chưa kịp chết
u hoài miền trung
chừng như
chưa nhuốm não nùng
dáng người
nuối biển vẫy vùng lộng khơi
chừng như
còn có nụ cười
vọng đưa giọng sóng
lưng trời nắng pha
chợt nghe đau đáu quê nhà
làng chài úp mặt hằng hà
vết thương
Đêm ở Vũng Tàu
Đêm trào lên ngọn gió nồm lành lạnh
Biển dưới chân không một ánh đèn chài
Sóng óng ả màu trăng vừa chết đuối
Lắng sâu tiếng khóc ngư nữ cầu hồn
Bên mạn thuyền khuyết tật
Lổ chỗ vết hà ăn
Những đứa trẻ thơ quên chơi trò xây lâu đài cát
Tôi quỳ xuống bên bầy còng gió
Miệt mài đi tìm viên ngọc ngữ ngôn
Chúng
Bắt đầu hành trình đi ra phía biển
Sóng hôn mê truy đuổi dấu chân người
Mảng lưới rách bươm nổi trôi từ tiền sử
Cuộn dạt lên bờ những đốm mắt ma trơi
Quầng trăng lạnh
Từ bãi sau
Lồng lộn cằn bò ra bãi trước
Vết sẹo sần chảy xuyên cái bóng vô ngôn
Người đàn bà đêm lê chiếc chổi quét hết niềm câm
Dưới chân rớt rụng ánh đèn đường vàng ệch
Tôi
Sột soạt vỡ tan thành muôn triệu mảnh
Đốm lửa hóa vàng thắp kín lối quay lưng
Sóng từ biển vồ vập cào nát bãi bờ quạng quẽ
Em đã vô tình bỏ sót lại cơn đau
Hú vang đầu chóp núi
Trên Sơn Đăng nắng vắt ngang mặt
Phố dưới xa nép chân sóng trào
Chúa vẫn dang rộng tay ôm bóng trời cao
Ban ân thánh bình yên thuyền chài khơi lộng
Cất tiếng thét gào không cảm hoài bé nhỏ
Cũng muốn dang tay ôm trọn ánh triêu dương
Hàng cổ thụ nghiêng hết mầm xanh phía gió
Trong chân tóc người óng bạc thời gian
Trăm năm tuổi trên chóp đèn soi biển
Tiếng gõ dầm đuổi cá mãi vọng âm
Em huyễn dáng ngàn năm nằm duỗi trắng
Cả lục địa buồn nhớ hải đảo xa xăm...
Vô tận nhớ
một mình em
giữa khung hình biển vắng
nỗi cô đơn ta rớt rụng sóng bạc đầu
ngày bất chợt cát soãi bóng đớn đau
ngón tay trỏ vẽ gương mặt người hun hút
đã xa lắm bờ vai em bên đại dương xanh thẳm
chuyến tàu ra đi không đến bến bình yên
ánh mắt lưu ly xưa đầy ám ảnh
chẳng biết nổi trôi về đâu ba động sóng gào
ta đến chiều tháng tư biển chao buồn ngọn gió
gởi vọng tâm thức một mảnh vỡ con thuyền
ngồi vô động với câu kinh cầu vô vọng
bạc đầu rồi sao chẳng thể lãng quên
cát vẫn chảy nét kỷ hà băng hoại
chân dung mơ hồ từng vết rạch ngang
ta bật khóc âm vực thần triều
dồn đuổi tất cả ký ức về em vào tận cùng cái chết...
Thanh âm từ biển
Lời sông gọi núi cội nguồn
Than âm bạt tụy chợt buồn thiên thu
Sớm sương đón mặt trời mù
Bàn tay Chúa hứng chân như trả về
Mây che nửa ngọn sơn khê
Điệu cười nửa miệng cũng thê thiết buồn
Lời sông gọi núi cội nguồn
Hôm qua gió thấp cánh chuồn chuồn bay
Cầm ly rượu cạn trên tay
Uống cùng sóng bạc trắng ngày vô tâm
Gã gù mê hoặc kéo nhầm
Hồi chuông báo tử xuống thăm thẳm chiều
Vài con quạ đói chợt liều
Thả đôi cánh xuống đăm chiêu cõi người
Bờ môi nhếch nhác ngôn lời
Câu kinh nhật tụng nằm phơi xác hình
Chiều nay biển chợt giật mình
Lời sông gọi núi âm thinh mỏi mòn
Ngẫu hứng Vũng Tàu
Nhúng chân xuống cái vũng tàu
Lòng như nhiễm mặn rất sâu nỗi niềm
Tình rất xa cũng lụy phiền
Chạy theo con sóng ven triền phố xanh
Sóng không vỗ nhịp yên lành
Lưới căng nồm lộng chanh vanh ngang đầu
Chuông chùa trên núi nhiệm mầu
Buồn tay gõ tiếng kinh cầu cho nhau
Biệt cung trắng toát một màu
Linh hồn phế đế chắc sầu bao la
Làng chài ủ vạt nắng nhòa
Dụ ngôn mật khải lời ca hải hành
Âm bản sớm mai
Vẫn chỉ là bóng tối - ánh sáng - của từng sớm mai bên ly cafe cạn xợt
Tôi ném mình vào suy tưởng hoang liêu của thành phố với con mắt chênh chao lạ lẫm
Hàng cây bàng đài loan nhập khẩu không mang những chiếc lá vàng rơi sự bé nhỏ mướt xanh ngạo ngược vỉa hè chan nắng
Mây cuối chân phố biển không còn màu hổ phách bình minh tôi bất chợt nhớ em thật nhiều trong ẩn ức của từng buổi sáng
Cơn ác mộng bắt đầu trở lại ám ảnh bất tận từ những chú chim sâu ru mình trong hạt nắng sớm truy tìm chút hạnh phúc nhỏ nhoi liền cánh
Tôi và ly cafe cạn xớt bắt đầu cho cuộc chia tay mịt mù khói điếu thuốc cháy dở dang nằm bẹp dúm trên vệ đường trồng chỉ loài cây bàng nhập khẩu
Âm bản cô đơn...
Cảm thức núi
đứng trên chỏm núi
nhìn chơi
phố dưới kia
vẫn một thời cuồng quay
bụi mù cơm áo
loay hoay
sống bản năng thú
lắt lay từng giờ
đứng trên cao
lại bá vớ
muốn buông bỏ hết
cái lơ láo buồn
hồn nhiên
khe suối tắm truồng
ngâm câu thơ
giữa suối nguồn trong veo
bình minh biển, phố trả treo
dưới con mắt vẫn gieo neo muôn trùng...
N.Q
Tháng 04/2017