Thơ
Người mẹ phá Tam Giang
08:42 | 31/05/2017

ĐỨC SƠN

Người mẹ phá Tam Giang
Phá Tam Giang - Ảnh: wiki

Biển mặn rồi đừng mặn thêm
Cỗi cằn bờ, đến bao giờ sống dậy!
Còn phá Tam Giang lòng mẹ lành trong
Dành cho làng neo
Cho mênh mang mùa nước
Con nước vào ra rong rêu

 

Thôi thì biển phản dòng hải lưu
Đầm phá muôn thuở mặn lợ
Ở bên ni gọi bên nớ làm sao nghe thấu
Mẹ hiện hữu Tam Giang và quá vãng ắp đầy
Nuôi con, nuôi làng bao dung tha thiết
Ân cần như bình minh dang cánh rộng
Bay tới mũi thuyền
Mắt lưới ngắm mặt trời
Cò gì bằng mớm nước gọi đàn chim
Từng khuya đầm phá sấp mặt
Gõ đều nhịp mạn thuyền
Nhịp đập va mặt sóng chẳng thấy buồn
Xúc động sương phả dồn hơi ấm
Đâu bằng nơi đây
Đêm lướt tới bến bờ
Thời gian con mắt thuyền đi suốt
Đâu khởi đầu, đâu là đoạn kết
Vùng vục khỏa nò sáo
Khỏa đời đường gân da thắm
Khỏa lưới chài tự nhiên
Mẹ nâng niu trong xanh, nâng niu chắt chiu

 

Cơn dông ngoài biển trào
Mẹ ngoái nhìn thương cảm
Đừng làm đau lòng mẹ phá Tam Giang
Đừng nông cạn pha lẫn màu nước biển
Mẹ trong veo đến vô ngần
Đến bây chừ chống đời bằng cây sào cập bến
Đo gang tấc nổi chìm
Như nhiệt kế môi sinh
Phá Tam Giang sinh ta từ tấm bé
Của làng đậm đặc mưu sinh
Ngoạn mục kiếp hồi sinh
Phả màu áng bạc
Lấp lánh buồn vui, lấp lánh tháng ngày
Giăng giăng nò sáo cứu rỗi lo toan
Đi hết mái chèo, đường chân trời mẹ của ta.

 

 

Tạp chí Sông Hương Online

 

 

 

 

 

 

Tác giả: Đức Sơn
Các bài mới
Bên sông (26/11/2020)
Làng ấu thơ (22/04/2019)
Biển quê hương (01/04/2019)
Biển trăng (01/03/2019)
Cánh đồng xuân (05/02/2019)
Các bài đã đăng
Về Huế (22/05/2017)
Em chắc rằng (19/05/2017)
Huế ngủ (18/05/2017)
Phản biện sóng (12/05/2017)