ĐÔNG HÀ
những con sóng nằm phơi khô xác
bóng thuyền rài rạc
mây đã bay qua bầu trời khác
biển mặn mòi từng giọt khát khô môi
tôi nhặt biển trên tay
nghe sóng vỗ tự nghìn xưa trở lại
biển của cha chiều hôm xa ngái
niền thuở nồng nàn yêu
thời mẹ qua rồi những nỗi nhớ chắt chiu
biển ở lại chòng chành cơn giông nồm cuối bãi
cát lùa làm chi mùa xuân con gái
mà dậy thì nhuốm cả xanh nhau
tôi lớn lên lại tự biết bắt đầu
tìm dấu cha ngày dắt anh xuống bể
nơi đầu non đâu biết mẹ buồn như thế
dấu mắt cuối rừng đánh võng sóng biển Đông
biển đã sóng tôi nghẹn lòng nghe sóng
vỗ trăm năm dưới lịch sử bao đời
để hôm nay tay chạm vào với biển
lại nghe mình ứa giọt cát trôi xa...
Đ.H