NGUYỄN THIỀN NGHI
Tôi đi giữa cơn giông thai nghén
Trên con đường đê Ê-cô thẳng tắp bờ kè mới đắp
Phía xa cát đồi như trôi như nổi
Gió xát xao mở ngõ
Tiếng gọi ai ca cút đến tận giờ
Bên bờ nước tháng tư còn nghe cá bống thệ búng mình.
Tôi lạc giữa rừng rau xanh trải thảm
Với chiều tóc thơm ngã bóng
Nắng cúi nhặt tiếng cười ai đánh rơi
Trên vồng hoa vàng cúc nở
Thuở vó ngựa thành Hóa Châu vỗ nhịp
Chợt òa tan trong tiếng đất đổ mở đường
Những cậu bé đi về xẻ nắng bụi qua.
Mưa đã rơi từ phía nào
Chút lạnh tràn về trên hai ngực
Chợt nhớ tiếng hát em tặng buổi tan trường
Tôi chở nặng đến căng cả tuổi mình vừa lớn
Đất quê vẫn mấy mùi quen thuộc
Phù sa ươm xanh
Nước mặn tôm cá vẫy vùng
Nhưng tóc em vẫn có gì ngai ngái tẩm
Tẩm người tôi nỗi nhớ đầu đời.
N.T.N