Hạt mưa tím
Mùa đi phố trở cơn mưa
Rơi nghe lành lạnh buốt lùa khúc sông
Chở thiên thu sóng đi cùng
Cầm ca cổ bản buông chùng Văn Lâu
Bến xưa đò vắng thêm sầu
Chừ ta về Huế nhặt câu thơ gầy
Ngự thuyền mơ huyễn gió mây
Khăn vành áo phượng như say phải bùa
Kinh thành cũ phố thì xưa
Lời chuông khẽ chạm trăng vừa mới lên
Khói sương chùa cũ bên thềm
Vò cơn mưa tím khảm mềm cánh sen.
Nắng mưa Quảng Điền
Nắng rơi qua mắt biếc
Rồi chan vào hồn nhau
Tình như mê như tỉnh
Ngày không muốn qua mau.
Thời gian không còn nữa
Quên tóc bạc bao mùa
Thuyền anh về Quảng Ngạn
Tình bỗng trổ cơn mưa.
Trong đất xưa sâu thẳm
Còn lại nét hoa văn
Như hồn xưa trỗi dậy
Ru giọng ngâm Nam Bằng.
Một đời Mẹ
Một đời gió hát ru sông
Ngược xuôi Thạch Hãn trống không lối về
Một đời gió hát ru quê
Áo bay trong dáng tóc thề trắng vương
Tảo tần một nắng hai sương
Sông trầm tích hết sắc hương người đời
Bông hồng gieo xuống nửa vời
Sông mang giọt lệ về nơi úa màu
Ru chiều ngọn gió ngõ sau
Trời cao đất thấp nghẹn câu đợi chờ
Chút tình tự thuở… còn mơ
Cứ đi – đi mãi hững hờ trăm năm.
T.N.P