Thân gửi Tuyết và Khoái “Thuyền về Đại Lược duyên ngược Kim Long Nơi đây là chỗ rẽ của lòng…”
Chuông Thiên Mụ ngân lời nhắn gọi
Lời nhớ thương nhấp nhô bóng núi
Mẹ cha nghèo nương câu hát ấy
suốt thời gian đau đáu nỗi niềm…
Tôi tìm lên
Khúc sông xưa sinh thành câu hát
núi tâm tình màu sương phảng phất
dòng sông biết mấy sắc màu
bên nớ bên ni nắng xanh mây trắng
ống khói lò cao và tháp chuông chùa
ôi, đôi bờ thời gian sâu thẳm
âm vang nào bổi hổi trang thơ!
Tiếng còi tầm nhà máy dắt vào ca
tôi gặp em bên hầm đã nóng
tôi gặp em dưới trời bụi trắng
em lặng im mà mạch đất chuyển rung
Tiếng nghìn tuổi đá
say niềm hoá thân
tiếng chuông giọt nhớ
trong ngần thời gian
từ sâu xa ấy
khởi nguồn dòng sông?
Nói với tôi câu gì hỡi em
Mà mắt long lanh như là đang hát
Mà ngọn lửa lò trên cao cháy rực
Mà dòng sông như nép vào lòng
Người ơi sông ơi nào có xa đâu
sông như bát nước đầy
Người như ô cửa mới
tôi biết hát câu gì gửi lại
em tan ca về tiếng guốc nôn nao
Hát câu gì cho xứng với sông sâu
Xứng với Kim Long xứng với Nguyệt Biều
Chuông Thiên Mụ đọng tình non nước
tiếng còi tầm gọi những tầm cao
Tiếng còi tầm gọi đến mai sau
Âm thanh mới nơi vùng sông cũ
Nơi chúng mình trao nhau trái tim đời thợ
Mạch đất dâng hoa trắng lưng trời.
Long Thọ, 1981