I
Tôi đi về kinh thành Ốc
Nơi có đền Mỵ Châu
Trên đường tôi qua
Bắt gặp mùi hương của đầm sen đầu hạ
Đầm sen xanh biếc quá
Một bông sen hồng tươi
Như gương mặt đẹp của người con gái ngày xưa
Tôi đi về kinh thành Ốc
Nơi có đền Mỵ Châu
Trên đường tôi qua
Bắt gặp mùi hương của đồng lúa chín
Một bông lúa vàng tươi dịu hiền
Như ý nghĩ bình yên
Như niềm vui; hạnh phúc
Người con gái ngày xưa khát khao
II
Giặc đến gần, giặc đã kề bên
Chiếc nỏ quí đã về quân phản bội
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa
Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng
Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt
Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ
Nàng gọi thiết tha tên chàng Trọng Thuỷ
Lòng trắng trong đâu nghĩ chuyện dối lừa
Và đường gươm An Dương Vương căm giận
Gương mặt ngây thơ trên mình đẹp lìa rơi
Con ngựa hồng chồm lên uất hận
Bờm tung cao như ngọn lửa ngang trời
III
Tôi đứng bên người của nghìn xưa
Nghe nỗi đau thét gào trong gió bụi
Mỵ Châu hỡi không đầu - vết thương còn chảy máu!
Một khắc lầm huyền thoại mãi còn đau.
L.T.M.D