Nhà giáo, nhà thơ Đông Hà
Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế
Hiện đang giảng dạy tại Trường Trung học Phổ thông Chuyên Quốc Học Huế
ĐÔNG HÀ
Fù fiếm
Đến một ngày anh rời em mà đi
Em sẽ mất thêm một điều gì đó quý giá trong cuộc đời
Nhưng không sao - giọt sương mai phải tan khi mặt trời chiếu xuống - để ngày mới được bắt đầu.
Em sẽ nghĩ về anh
bằng trái tim bình an thôi đau qua những lần sưng tấy.
Bàn tay em sẽ mềm mại
nâng nụ hoa trìu mến riêng mình.
Không còn truyền thuyết về đóa hồng gai
màu hồng gai thôi làm tim em chảy máu.
Sớm nay giọt sương qua mau - bầu trời như chảo lửa
ngày sẽ qua mau - cuộc đời rồi sẽ úa.
Nhưng em biết từ nay căn nhà trong suy tưởng
vẫn luôn chờ đợi em - dù không có ai ở cuối con đường.
Về bài hát con sẻ nâu
Về bài hát con sẻ nâu
Chẳng hiểu sao lại buồn đến kì lạ
Như tuổi thơ em đã đi tìm dấu chân của những con chim sẻ xa xưa
Một hôm về đứng tần ngần trong kí ức.
Em không biết làm thế nào để đưa con chim sẻ về lại với mình
Khi thời gian đã quá dài
Mới gặp được anh
Khi những nỗi đau đã biết thôi khóc
Những nỗi đau đã biết tự mỉm cười.
Nhưng mà
Em không trách anh đâu
Dẫu sao
Con sẻ nâu tuổi thơ đã lội ngược dòng kí ức
Để trở về xoa dịu vết thương cho em
Trong một trời thinh lặng.
Rồi bay…
Lội sông đi tìm
Chỗ đó nước sâu, cầm bằng đừng lội
Bước xuống rồi ai dắt díu mình lên…
Mình thương nhau chưa kịp gọi tên
Mà mây đã tan mà bèo chưa hợp…
Mà gió đã xa mà người đã hết
Mà con đường hun hút biết về đâu…
Chỗ đó nước sâu mắt nâu đừng ướt
Kẻo em tin. Rồi biết lấy chi ngờ…
Thôi thì lội xuống sông sâu
Cầm bằng nước cạn. Thả câu. Ra về…
Đ.H