Sẽ không còn những đám mây lơ lửng
treo quanh phía tâm hồn
để tôi ngồi vọc nắng
buồn đành đoạn bỏ đi
Sẽ không còn những nỗi buồn lơ lửng
cho tôi ký thác tên mình
đành văng mình ra cuộc
rồi đánh đố trò chơi
Sẽ không còn những gương mặt dán tên ai
cho tôi nhìn đen trắng
cho tôi nhìn câm lặng
mặt người rõ hồ nghi
Khi tất cả đã không còn gì
tốt xấu buồn vui trắng đen lẫn lộn
tôi xếp cuộc đời mình
và cười bằng tiếng người dưng...
23/9/07
Đ.H