Đứng trên đầu núi Mã Pí Lèng
Nhìn xuống sông Nho Quế chập chờn mây trắng
Mùa mặt trời chìm sâu vòm mây bạc
Chạnh thương quê nghèo heo hút gió đông
Người đàn bà Lô Lô gùi bó củi khô
Từ triền dốc cao đi ngang cánh đồng Tam giác mạch
Từng vết rạn chân chim trên môi chớm lạnh
Bỏ quên nụ cười sau lớp ván mồ hôi
Từng chóp núi nhọn vút nối bóng chân trời
Như lời nguyện cầu bốn ngàn năm sử lịch
Người đàn ông đứng im lìm giữa vườn đá tảng
Vươn đôi tay theo cánh chim lạc bay cao
Không có tiếng cồng khua theo nhịp điệu khèn
Em kéo chiếc khăn che ngang ánh mắt trong vắt
Núi vẫn chập chùng trên những ngôi nhà mái lá
Ta xuôi dốc rừng nghe nguồn cội trầm tư
N.Q