Phố trầm mắt xưa
Cái nhớ chừ lên da lên thịt
Một chút tình nhỏ xuống cũng thành men
Nên mỗi lần dắt bóng qua sông
Thấy ước mơ tựa chiếc đèn hoa trôi về cuối bãi
Giữa cuộc tình như có như không
Gió về góp nhặt lời nến tắt
Bềnh bồng câu hò
Vây bủa đời nhau
Ngày trở mùa ủ phố mù sương
Biết dấu vào đâu bàn tay nhạt buốt giọt tình
Khi hạnh phúc câu cặm đời mình
Chưa một lần rung bật
Tháng mấy rồi
Ngồi ướp người lịm giữa mùi sen
Để tỉnh say vành nón nói cười
Để nỗi xa hóa men sành sứ
Bọc tình mình
Bọc Huế vào mơ
N.T.N