Triền khẽ và mùa sau sương khói
Sông Hai Nhánh* về, lòng ai nhớ thương
Về vọng đồi mây gió ào thung dựng
Đậm tình bốn bề
Chén rượu rót chưa say
Sông xanh thơm lừng lững trong veo
Từng thang bậc rượu gió gội tóc buông tinh khiết
Thảm lau trắng chi trải thiên đường
Mắt rót mà nụ còn vương lưu luyến
Bóng thời gian đi vân trắng nhung nhan
Đồi được hẹn, chạm viên sỏi níu ngàn lau muôn muốt
Hoa xấu hổ bên đường cánh mỏng
Với hoa mua tím ngát nghiêng đồi
Dập dờn man mác
Ngàn lau ngun ngút tiếng chuông ngân
Vươn tầng tháp vẫy ngàn tia phơi phới
Cửa sổ thời gian
Bóng reo
Xuyên thấu đêm ngày…
Con mắt trong bầu trời xanh, vàng, đỏ đậm
Chút gợi vút mong chiêm ngưỡng lau ngàn
Ngàn lau ơi!
Ngọn sóng đồi đậm dài trở trăn bịn rịn
Long lanh quyện trắng giữa miên man./.
Đ. S
(*) Sông Hai Nhánh đổ về sông Hương