Đêm qua rơi giọt sương mù
Từ thung sâu nở một bờ cỏ xanh
Mười năm ai đứng đành hanh
Một cây thông với loanh quanh gió ngàn
Mười năm hạt nước vỡ tan
Hồ kia đã hết thở than thay người
Tôi theo ngọn gió lên đồi
Mà chao ôi, lắm lắm lời reo ca
Thương người dốc nhỏ mù sa
Có con chim nhỏ về tha cọng buồn
Bàn tay em nắm giông nguồn
Lỡ buông ra, lận đận luôn tới giờ
Mười năm thương hết sương mù
Gió đồi đông ngủ bên bờ đồi tây
Mặt hồ không sóng gợn lay
Mà sao em cứ sầu lây qua người
Đêm nay mưa gió tơi bời
Mình tôi ngồi với trái đồi hoang vu...
Đ.H