Với người bên kia đường
Khuya lắm rồi
Trăng non đã thượng tuần
Gió thôi rung rèm cửa
Mi mắt đèn mệt mỏi
Sao người không về
Ta vào ra cùng trăng
Muốn nói một câu mà không thể cất lời
Tiếng thở dài lạnh như sương luồn qua cổ áo
Cuốn sách trên bàn để mở
những khu phố trong bức tranh sơn dầu đã ngủ
Người ho và cúi đầu
Người đợi ai bên đường
Phía bên kia dòng sông
bên kia bầu trời
Ta muốn bay lên một lần như chiếc lá đậu xuống vai người thật nhẹ
Biết đâu người đang mơ
một giấc mơ thật ấm
Sao bóng người quá cô độc giữa mùa đông
Ở đây ngày mưa quá dài
Nên kỷ niệm cứ như mưa quanh quẩn theo ta không dứt
Phố nhỏ như bàn tay nhỏ
Hứng lấy là tràn ra nỗi buồn
Ta biết mình cũng thuộc về chốn nào đó xa xôi
chẳng phải nơi này
Nhưng ta vẫn đứng đây
Hư hao như vầng trăng khuyết
Ta cứ ngỡ thế gian này
ta là người cô độc nhất
Sao người vẫn ngồi kia
Đêm vờ vịt bình yên
Và chúng ta
Chia sẻ sự lặng thinh xa lạ.
Trà xanh
Thứ hai mặc áo màu xanh
Nắng lảnh lót tràn qua ô cửa
Những bông cúc trên bàn rất xinh
Nhủ thầm một ngày vắng gió
Tóc búi cao nụ cười gợn khẽ
Nàng pha trà cho ngày thứ ba
Gió ngập ngừng bên kia rèm cửa
Khăn bàn xanh hoa đồng nội buông hờ
Ai đó từng nghe những bản nhạc này
Nàng thì thầm cho ngày thứ năm
Nắng tắt rồi ngoài sân gạch nhỏ
Chậu cúc xinh bóng tối phủ trùm
Không một lời như nắng thờ ơ
Mỗi sáu giờ chuông đồng hồ lại điểm
Hết mưa dầm rồi nắng lại lên
Không ai chờ cũng không ai đến.
Chiếc áo xanh những bông hoa còn xanh
Nín lặng đã quen thành im lặng
Người đàn bà kéo trượt mình cùng ngày tháng
Ly trà xanh
nguội ngắt trên bàn.
Theo TCSH332/10-2016