NGUYỄN VĂN QUANG
Đêm yên tĩnh thị trấn giữa lòng người
Riêng anh vẫn mong chờ từng tin nhắn
Kỳ lạ là giấc ngủ không trả lời
Khi hình bóng hỏi linh hồn đã nguội
Lòng anh sáng lên niềm tin nóng hổi
Những điều bất ngờ bên ngoài bình yên
Trái tim cân nặng lời nói chậm trễ
Sự cay đắng thăng trầm của bóng đêm
Trên mặt đất gần nhất của trái tim
Đừng xé nát với bàn tay ngọt ngào
Hay món quà khiêm tốn của đôi mắt
Em vẫn còn sương trên mặt bình minh
Em cứ để nó cuộn tròn ngực đêm
Hãy điều chỉnh tư duy hóa linh hồn
Hãy mơ những khoảnh khắc đẹp nhất
Thể xác nào đem dục vọng đi cất?
Vang vọng những nụ hôn từ âm nhạc
Cho anh một giấc ngủ chao đão ngày
Và cảm xúc trước cơn bão may mắn...
Hà Thanh đêm được mất hỏi nụ cười?