NGUYỄN THỊ HỒNG NGÁT
Chẳng còn nữa anh và em…
Thương nhớ Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh
Cùng các nhà thơ đã ra đi…
Ngủ đi, xin hãy ngủ yên
chẳng còn lo lắng, ưu phiền cũng không
Nhấp nhô đường rợp bóng thông
Nơi đây hiu quạnh với lòng quạnh hiu
Thôi đừng trách móc gì nhau
Đừng nói lời đắng làm đau dạ người
Mới sáng ra - đã chiều rồi
Cuộc đời thoáng bỗng xa vời là xa
Ngủ đi chớ ngủ la đà
Đêm chim không hót và hoa thôi cười
Ngủ đi anh, chị - ru hời…
Người tan thành đất, hình hài còn đâu
Chỉ còn thơ tặng cho nhau
Chỉ còn trang viết nhuốm màu thời gian
Chẳng còn nữa, Anh và Em
Đắng cay, hờn giận, ưu phiền cũng không…
Nhấp nhô đường rợp bóng thông
Rơi bao nước mắt người mong không về…
Nghĩa trang Văn Điển 29-10-1988
Thói quen
Thói quen có tự bao giờ
Ngày dù bận mấy vẫn chờ ngóng ai
Đã nghe, đã biết những lời
Dù không thật - vẫn thích ngồi để nghe
Bàn tay ai thạo vuốt ve
Biết rằng đâu chỉ dành cho riêng mình
Tự lừa - để bớt đau thêm
Tự an ủi - bớt ưu phiền cũng hay
Thói quen ngày lại sang ngày
Trái tim quen với dạn dày nắng mưa…
Thói quen có tự bao giờ
Giật mình bỗng thấy sững sờ và…đau!
(TCSH41/02&03-1990)