Tự ngã
Những bãi bờ thậm thụt đã tơi bời tôi
Buổi nào nứt nẻ qua sông
Nơi rỗng hoác buổi chiều xương cá
Bầy mối lầm lì ăn ruỗng những đụn giông
Em mê mải rớt từng giọt sáng
Anh mù trời rơi vỡ tang bồng
Có im lìm trốn đi mặc cả
Suốt đời vấp váp những bến không
Thì cũng là trò đuổi bắt
Đến tận cùng hổn hển mùa đông
Thì cũng là tơ vương biền biệt
Ai đem về lấp hết những xanh trong?
Thời gian
Cơn mưa bất chợt đã giải trừ bình yên tôi
Khi thời gian ngại không qua cửa
Nơi hóng hớt những ỡm ờ hoen rỉ
Véo thứ màu rêu nhờn nhợt tay người
Với vết cứa sâu nào đẫm hoác
Ngập nhau từa tựa tự mình rơi
Hỏi tiếng nấc buồn sủi lên từ đá
Dại gì tóm tém mây trôi
Gió cứ kéo co cơn rì rần hốc hác
Tuột tan im nghỉm trận cười
Ngay cơn mưa cũng muốn hoài bất chợt
Vung vẩy mình giải trừ bình yên tôi...
(SH322/12-15)