Công viên nằm dọc bờ sông của thành phố trầm mặc cứ hiện ra như một khoảng lặng kỳ lạ của thời gian. Nơi mà chỉ cần chút khói lụa bồng bềnh dẫu chưa đủ kịp cho một nỗi say sưa cũng đủ đã là đong đưa cả buổi chiều ngầy ngật.
Thoang thoảng đâu đây là một chút thơm mơ hồ tỏa ra từ lòng đất đai cứ mà mượt phết nhẹ lên từng cọng cỏ, để đôi khi va vào gió rồi cuối cùng nương nhẹ trên tiếng khúc khích cười ngây ngô của những non xanh mơn mởn đang sực tỉnh giấc sau một trận ngủ dài. Sâu tận đâu trong mỗi cõi đời hoang hóa, có những tiếng thì thầm mươn mướt nhẹ cứ khẽ khàng chạm vào những tim tím, mơ mơ, nâu nâu, ngòn ngọt. Rồi tất cả lại trở về trong suốt như một lời tỏ tình từ ký ức. Và lúc này, phía ngoài sông kia là một con thuyền nhỏ đang lướt song song với dải bờ óng ả cứ như đang mải mê thổn thức lênh đênh theo từng âm thanh dập dìu đến từ một bản giao hưởng ngây ngất trắng. Tôi như thôi miên đi dọc công viên song song theo con thuyền cho đến khi chợt nhận ra quanh mình đang phủ đầy một lớp bụi trắng li ti lành lạnh. Thì ra trời lại bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa đầu tiên của mùa xuân.
Sau vài ngày chớm tạnh cơn mưa đã trở lại và mang theo cái lạnh không còn lâm châm da thịt. Cái lạnh bây giờ như một nỗi mơ hồ về cuộc sinh sôi kỳ vĩ của trời đất, của những cái vẫy cánh mạnh mẽ của bầy chim sẻ non ríu rít tắm trong những vũng nước loang loáng hình hài nỗi nhớ. Và khi lớp sương mỏng mảnh như tờ giấy pơluya la đà trên hàng cây bên đường, đó cũng chính là khi những thanh âm trôi đi thật chậm trên những lớp vỏ cây sần sùi đang khe khẽ vỡ những vết chân chim để hít sâu cái loãng tan của thế giới, để rồi lửng lơ trên tay mình còn níu được chút hơi hướm khó tả lâng lâng. Ánh đèn vàng vô tình còn sót lại từ đêm qua bên một gốc Long não già xù xì bỗng trở nên lung linh hẳn trong buổi sớm nay. Những tia sáng ấm mang thân phận ướt rượt neo vào mỗi ánh mưa hồn nhiên đã trở nên vô cùng huyễn hoặc. Những viên sỏi trắng đủ hình thù ngồ ngộ nép mình dưới chân cỏ cứ lấp lóa ngoài ra như những nốt hoài âm hơn hớn. Công viên bây giờ như mở ra một cánh cổng khác, một thế giới khác cứ vun đầy sự sắp đặt của ký ức. Ta bắt gặp ở đó chút nỗi buồn lấp lánh, ít niềm vui bâng quơ, đôi ba nét trầm tư hoài nhớ, một vài tiếng trầm trồ xuýt xoa… Và bao trùm lên là cả một thứ màu vàng mơ run run khắc khoải, để đà đẫn thấm dần vào sâu tận những ngóc ngách ngả ngớn đang trốn chạy trong mình mà dậy lên một nỗi chờ rưng rưng kỳ dị. Thế giới ấy là thế giới của những cái giật mình bất chợt, như ta vẫn lạc hoài ngay ở nhân gian. Cũng lâu lắm rồi mới tìm lại được cảm giác như thế này, chẳng biết lòng buồn hay vui mà cứ chen lên cái cảm giác trĩu đầy vô tận trong từng góc quán trọ thiên di.
Trời đang mưa xuân nhưng có lẽ từ lâu nắng đã ươm mầm xuống nỗi cồn cào của cỏ, để chờ một ngày thức dậy long lanh. Và rồi cứ mỏi miết theo hai bên con đường nham nhám lát đá xanh chạy giữa công viên, bụi mưa li ti cũng đã kịp bám đầy lên những nụ hoa hạnh ngộ. Những chấm vàng nhỏ xíu đã ấp ủ sự lấp lánh màu nắng rơi tự bao giờ để nhịp nhàng hòa cùng những lắng sâu dâu bể. Từng cụm hoa như từng ánh nghĩ nôn nao lời gọi mời nào thao thiết. Chẳng cần bon chen cũng chẳng lời hẹn ước, những nụ hoa cứ vun lên nỗi tần ngần hoang mang xứ sở. Chẳng cần phải là một hình hài cụ thể, hoa cứ nhịp đập của tim mình mà nhoài lên bản thể của một buổi ngày hơn hớn. Không ồn ào. Không vội vã. Những đốm hoa nhỏ bé đang dần thắp lên những chớp nắng miên man trên mỗi loài cỏ không tên không tuổi. Chúng như đang kéo những vu vơ hoài niệm trỗi lên rạo rực với từng giây từng phút chờ nhau vô biên. Nhỏ bé vậy giữa đời nhưng những nụ hoa dại ấy lại chất chứa trong mình nỗi khát khao mãnh liệt, đến nỗi có thể kéo phăng đi từng cái buông mình lơ đãng. Ngay cả bước chân mình rồi cũng sẽ bắt đầu cuộc hành trình tươi mới hơn khi chạm vào từng khoảnh khắc của thứ bình yên quá đỗi. Thử một lần hít sâu vào ngực cái sắc màu nồng ấm ấy, lại sợ mình tan biến như không. Dẫu bây giờ không còn mùa đông, trời đã cao hơn và thanh thoát hẳn nhưng cả ánh mắt vu vơ nào cũng lướt qua dịu nhẹ kẻo lỡ làm lay động những thoáng giấc bình yên ấy. Cái lạnh của cơn mưa mùa đông xơ xác đã hết nhưng cái se sắt của cơn mưa đầu mùa xuân vẫn còn đủ cho những bàn tay nắm chặt nhau hơn, và những nụ hoa tình tang cũng thử nói lời hồi hộp.
Đi gần hết cả một buổi mà sao không hết chiều dài của công viên. Những ám ảnh kỳ lạ mỗi lúc mỗi tăng lên theo những vết màu cổ tích. Tiếng mưa hay tiếng trở mình của cõi hoàng hoa cứ ngân dài lên xao xuyến. Bên những sắc hoa như mây ngày chúm chím, cứ chợt muốn một lần chênh chao tìm nỗi vắng mơ hồ. Ánh hoa đã tràn lên thổn thức nhưng phía du ca người như vần cứ tan dần. Mình cũng tan trong mưa, trong sắc hoa đầy hớn hở mà mỗi bước chân đi qua là mỗi lời chuyện trò trong mênh mông. Từng chồi hoa tinh khiết nhất cứ rung rinh trong gió nhẹ như phảng phất cơn xao động cuốn một ngày mơn man mùa đến. Mưa không làm mờ đi được nỗi xốn xang rơi lã chả trên từng centimet không gian à ơi nũng nịu. Mưa và hoa như đã quyện lẫn vào nhau giữa từng giọt thời gian nấng na nấng níu. Như bất giác lại nhớ về bó hoa dại nồng nàn trên tay một người đã cũ lặng lẽ trao nhau trong năm tháng ơ hờ. Một bó hoa như ấm vàng góc phố nhưng cứ chút giận hờn nào mãi gởi giấc miên man.
Ngày cứ trôi qua điềm nhiên trong những yêu thương tìm về quên lãng. Cái thuở còn dùng dằng vấn vít tay nhau cũng đã đủ một lần ngơ ngác. Rạng rỡ nào đã kịp xốn xang trong hoài nhớ đời mình. Những nụ hoa vàng trong công viên mưa đã dần thắp lên từng hạt nắng trong hồn để rồi tan đi đâu mất những vụn vặt trong đời. Và một ngày đi qua trong tiếng mưa và những nụ hoa vàng ấy, lại thấy mình rất đỗi bình yên…
L.T.Q